“Mẹ còn biết, khi đó Thâm Tuyết mong đợi mẹ có thể nói gì đó, ví dụ như: ‘Thâm Tuyết, cô đã hứa với em rằng sẽ ở bên em cả đời’. Nhưng mẹ không lên tiếng, nếu mẹ biết mẹ Thâm Tuyết sẽ rời xa con bé sớm như vậy, thì khi đó chắc chắn mẹ sẽ lựa chọn ở lại bên Thâm Tuyết.”
Mẹ Donna rưng rưng nước mắt.
“Bây giờ không còn ai ở bên cạnh Thâm Tuyết nữa rồi.” Nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt mẹ.
“Không đâu mẹ, Thâm Tuyết vẫn còn ngài Thủ tướng mà.” Donna nói.
Nhìn Donna, mẹ mỉm cười. Nụ cười ấy không giống nụ cười bình thường của mẹ, dường như nó có cùng ý nghĩa như cái thở dài ban nãy của mẹ.
Mẹ quay lưng đi, khi quay lại, khóe mắt đã đỏ hoe.
Có lẽ, chuyện cô bé nói đã làm mẹ khó xử. Donna nghĩ, hay là…
Lúc này, cánh cửa ký túc xá bị đẩy ra.
Nhìn Sara đứng ngoài cửa, nghĩ đến em trai Sara, Donna quyết định cố gắng lần cuối cùng.
Cô bé Sara đến trước mặt mẹ, để mẹ thấy những vết phồng rộp lớn nhỏ trên tay Sara. Để mua áo thi đấu có chữ ký của cầu thủ Ibrahimovic, ngày nào Sara cũng phải đi xa xách nước, chỉ để nhận được vài xu lẻ.
Cuối cùng, mẹ mở két sắt ra.
Donna vui vẻ, liên tục nháy mắt với Sara. Vậy mà con bé ngốc kia vẫn chưa hiểu ra, cô đành phải kể cho con bé biết trong két sắt có một chiếc điện thoại di động.
Vẫn chưa hiểu sao? Ngốc vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470782/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.