Thương nhân đó có cuộc sống thịnh vượng ở bang Utah. Để con cháu đời sau có thể khắc ghi nơi khởi nguồn cho sự giàu có của họ, “Utah” đã thay thế họ “Tụng”, trở thành biểu tượng cho dòng họ gia tộc.
Mười năm tiếp theo, gia tộc Utah đẩy gia tộc Tô thị và Juilliard xuống, trở thành gia tộc lớn thứ hai tại Goran. Mười năm sau, thế lực gia tộc Utah đã tương đương với gia tộc Healther.
Năm 2002, Utah Tụng Khinh - trưởng nam đời thứ ba của dòng họ Utah đã đặt dấu chấm hết cho hành trình “Thủ tướng Goran” kéo dài hai mươi năm của gia tộc Healther, trở thành Thủ tướng của Goran.
Năm 2010, Utah Tụng Hương mới chỉ hai mươi tuổi đã giành ghế Thủ tướng từ chính cha ruột của mình.
Goran được gọi là quốc gia dân chủ, nhưng thế lực nắm quyền thật sự lại chính là bốn gia tộc lớn.
Năm nay, năm 2012, dân chúng Goran đã hiểu rõ, gia tộc Utah đã hoàn toàn thay thế gia tộc Healther. Nhà Healther có cố hết sức cũng chỉ chạm đến tay áo nhà Utah; còn gia tộc Juilliard dù muốn vươn lên thì cũng lực bất tòng tâm. Còn nhà họ Tô chính là mặt trời xế bóng, nếu không nhờ trưởng nữ trở thành Nữ hoàng Goran, e rằng nhà họ Tô không giữ nổi tên trong danh sách “Tứ đại gia tộc Goran” rồi.
Cuối cùng, nghe mẹ kể xong về lịch sử Goran mà Donna phát buồn ngủ.
Thật lòng mà nói Donna không hiểu mấy, nhưng cô bé biết, những nguyên tắc mà mẹ kể giống y như lời ba nói. Ở đâu cũng có người cấu xé nhau vì tài nguyên và quyền thế.
Chắc tiếp theo là đến chuyện Nữ hoàng của mẹ rồi phải không?
May mà mẹ không quên câu hỏi của cô.
“Mẹ Thâm Tuyết là Joanna, cũng là trẻ mồ côi như mẹ. Nhưng bà ấy không may mắn được Hoàng gia lựa chọn như mẹ. Còn lý do bị gọi là ‘người phụ nữ đê tiện’ có lẽ vì bà ấy xỏ khuyên mũi, có lẽ vì bà ấy và đám choai choai luôn nói những câu từ không mấy hay ho; có lẽ vì bà ấy luôn ăn mặc hở hang; mà cũng có thể vì bà ấy đã bò lên giường của Tô Văn Hàn.”
“Có không ít phụ nữ bò lên giường của Tô Văn Hàn, nhưng chỉ có duy nhất Joanna có gan ôm đứa trẻ sơ sinh hùng hổ xuất hiện vào đêm trước đám cưới của Tô Văn Hàn, tuyên bố ‘Mắt đứa bé này giống anh, còn mũi nó giống tôi’.” Mẹ nói tiếp.
“Ở mọi quốc gia, dù sống trong khốn cùng nghèo đói hoặc hòa bình ấm no, cũng đều tồn tại những người bất mãn như vậy. Trong mắt chính quyền, họ là ‘kẻ nổi loạn’, nhưng những người có tư tưởng giống họ lại muốn tôn vinh họ là ‘chiến sĩ cách mạng’.”
“Joanna chính là một chiến sĩ cách mạng. Bà trưởng thành từ cô nhi viện, mang danh ‘thiếu nữ bất hảo’, xỏ khuyên mũi kéo bè kéo cánh đánh nhau, ăn cắp ở siêu thị, trấn lột khách du lịch, ra vào trại cải tạo như cơm bữa. Chuyện này kéo dài cho đến khi Joanna hoàn thành chương trình trung học cơ sở.”
“Lên trung học phổ thông, Joanna nảy sinh niềm đam mê với chính trị. Bà tham gia cuộc thi hùng biện về tình hình Goran, nhiều lần làm đối thủ á khẩu. Bà đã từng nhiều lần tổ chức các phong trào dân chủ, thậm chí có lần còn trà trộn vào trường quay thời sự, chất vấn Thủ tướng.”
“Nhờ vậy, một cô gái mang danh ‘thiếu nữ bất hảo’ lại có số phiếu cao nhất trong cuộc khảo sát ‘Ứng cử viên cho vị trí Thủ tướng Goran trong tương lai’ do học sinh trung học Goran bình chọn.”
“Joanna đã vào được một trường đại học nổi tiếng nhờ danh tiếng từ thời trung học. Sau khi tốt nghiệp đại học, Joanna vào văn phòng Thủ tướng, dần dần trở thành trợ lý đắc lực của Phó Thủ tướng Goran Tô Văn Hàn. Hai năm sau, con bà là con gái đầu lòng của Tô Văn Hàn.”
“Con gái của Joanna bước vào nhà họ Tô, buộc Tô Văn Hàn phải từ chức Phó thủ tướng, còn Joanna cũng bị đuổi khỏi văn phòng Thủ tướng.”
“Sau ‘thiếu nữ bất hảo’, ‘chiến sĩ dân quyền’, Joanna có thêm cái danh thứ ba là ‘tình nhân của Tô Văn Hàn’. Người nhà họ Tô, từ người giúp việc đến Tô Văn Hàn đều gọi Joanna là ‘người phụ nữ đê tiện’.”
“Cuối cùng, ngay cả mẹ cũng biết.”
“Joanna không thể trở thành Thủ tướng Goran; nhưng con gái của bà lại trở thành Nữ hoàng Goran.”
“Sau khi sinh con, Joanna dần trở nên mờ nhạt. Đôi khi có người nói đã thấy bà chìm trong men say trong một hộp đêm nào đó. Đôi khi, hình ảnh nhếch nhác của bà xuất hiện trên một tờ tạp chí giải trí. Hàng năm, bà xuất hiện tại tiệc của nhà họ Tô đôi lần. Nhờ cô con gái lọt vào danh sách những người kế vị ngôi Nữ hoàng Goran, bà có địa vị vững chắc tại nhà họ Tô.”
“Về Joanna, một số người đánh giá: ‘Tôi không bình phẩm về thời trẻ của bà, nhưng những việc bà ấy làm sau này cũng chỉ để tiến vào xã hội thượng lưu. Bà đã dùng sự ủng hộ của mọi người làm con át chủ bài để thăng tiến, đây chính xác là một kẻ giỏi đầu cơ.’”
“Một người khác nói: ‘Joanna dành cả đời để đấu tranh với số mệnh, nhưng kết quả không được như mong muốn.’”
“Rốt cuộc là kẻ giỏi đầu cơ hay chiến binh chống lại số phận, thì kể từ ngày bà an nghỉ giữa biển Na Uy, câu trả lời đã không thể tìm ra được nữa.”
“Mẹ đã gặp Joanna vài lần, bây giờ ngay cả mẹ cũng không hiểu bà ấy là người phụ nữ như thế nào.” Mẹ lắc đầu lẩm bẩm, “Mẹ nghĩ, đến cả Thâm Tuyết cũng vậy. Đến bây giờ, Thâm Tuyết cũng không hiểu mẹ mình là người thế nào. Nhưng mẹ chắc rằng, Thâm Tuyết yêu bà ấy, và kính trọng bà ấy.”
“Có người nói, Joanna cũng như biển Na Uy, cuộc đời của bà chính là một giai điệu vĩ cuồng đầy ảo tưởng.” Mẹ tổng kết về mẹ của Nữ hoàng như vậy, người bị chính cha của đứa con mình gọi là “người phụ nữ đê tiện“.
Mẹ Donna uống rượu, đắm chìm trong chuyện xưa, nhìn có vẻ hơi yếu đuối, ba lại vắng nhà thường xuyên. Donna nghĩ, bây giờ cô bé cần tạm thời thay thế vai trò của ba mình.
Cô bé đến trước mặt mẹ, dang rộng hai tay, kiễng chân nhẹ nhàng ôm lấy vai mẹ, nói: “Mẹ, con cũng yêu mẹ, cũng như Nữ hoàng yêu mẹ của mình vậy.”
Mẹ Donna cười như đứa trẻ được cho kẹo.
Nhưng dù khóe miệng mẹ cong lên, khóe mắt lại nhạt nhòa.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Donna chạm ngón tay lên khóe mắt mẹ, mẹ cô khóc rồi.
Mẹ hỏi cô bé: “Donna, con đã hiểu rõ lời mẹ nói chưa?”
Nếu là bình thường, cô bé sẽ nói con thông minh lắm, làm gì có chuyện không hiểu.
Nhưng bây giờ mẹ thế này, cô bé lại không có tâm trạng khoác lác.
Cô bé nghe rõ từng lời mẹ nói, nhưng vẫn sợ rằng mình không hiểu nổi một phần mười ý tứ đằng sau những câu chữ ấy.
Nhưng nếu trả lời thật thà thì lại cảm thấy mất mặt.
Donna mím mặt môi.
“Phì!” Mẹ Donna bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng quở trách, “Nhóc con.”
“Nhóc con, mẹ biết con không hiểu gì cả.”
Donna chun mũi ra vẻ bất mãn.
“Không sao, không hiểu cũng không sao, mẹ chỉ nhớ Thâm Tuyết thôi. Mẹ muốn tìm người để nói về cô bé Thâm Tuyết ấy.” Mẹ lẩm bẩm, “Không ai biết, ban đầu cô bé ấy chỉ mong ngóng được khen ngợi mà thôi, ‘Giỏi lắm, Thâm Tuyết’, ‘Thâm Tuyết, con rất tuyệt’. Nhưng cho đến bây giờ, chưa từng có ai nói vậy với cô bé cả.”
Cô bé tên Tô Thâm Tuyết chỉ muốn được nghe “Giỏi lắm, Thâm Tuyết”, “Thâm Tuyết, con rất tuyệt” cuối cùng đã trở thành Nữ hoàng Goran rồi.
Xuyên qua màn đêm ngoài cửa sổ, Tô Linh như mơ hồ nhìn thấy Tô Thâm Tuyết mặc váy trắng lặng lẽ đứng bên, đã bảy tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ như đứa trẻ bốn, năm tuổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]