Bữa ăn này đã thay đổi suy nghĩ của Tống Oanh về Lâm Tống Tiện.
Mặc kệ là anh không muốn để cô bị mất mặt hay không muốn làm cô khó xử, Tống Oanh rất cảm kích trong lòng khi anh ăn con tôm đó trước mặt mọi người.
Lúc trước nghe từ miệng người khác nói anh rất khó tiếp xúc, có vẻ như chẳng giống.
Tống Oanh cảm thấy anh dường như hơi khác so với những gì người khác đã nói trước đây.
Khi cả hai gặp lại nhau ở trường, Tống Oanh chủ động chào hỏi, hai người cũng thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Lâm Tống Tiện vẫn bộ dáng lạnh lùng lười biếng. Sau khi nghe thấy lời chào của cô, mí mắt anh mới miễn cưỡng mở ra, ừm hửm một câu với giọng mũi xem như đáp lại.
Đôi khi cũng hơi xấu hổ.
Buổi sáng, Tống Oanh được Tống Chí Lâm chở đến trường, còn chưa kịp mua đồ ăn sáng, cô cùng Cao Kỳ và vài người khác đến nhà ăn, đồ vừa mua xong cô cầm trên tay vừa đi vừa ăn thì tình cờ gặp Lâm Tống Tiện ở ngã tư.
Bộ dáng như vừa mới thức dậy, mái tóc đen nhánh hơi lộn xộn, làn da trắng dưới ánh ban mai, vòng tròn màu lục lam mờ nhạt dưới mắt đặc biệt rõ ràng.
Đồng phục học sinh vẫn để hở, đường viền cổ áo phông đen bên trong lộ ra phần cổ và xương quai xanh gầy gò trắng nõn.
Đôi mắt nhập nhèm, không chút hung hãn.
Không giải thích được, một chút uể oải.
Tống Oanh đang cắn chiếc bánh trong miệng, trên tay là sữa và bánh bao, nhìn thấy anh theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-xuan-oanh/165510/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.