Chương trước
Chương sau
Băng Thần kéo nàng đứng trước cái thớt hai tay đặt lên tay của nàng khẽ giọng nói:

"Tỷ thá lòng người ra ta sẽ điều khiển đôi bàn tay của ngươi, nếu ngộ tính của ngươi tốt thì sẽ có thể làm được sau vài lần."

Hắn ta tựa sát vào ngươi của nàng miệng sát bên tai nàng vì Băng Thần còn cao hơn một đoạn, Hoàng Kỳ bị hơi nóng phả vào tai cả ngươi căng cứng xấu hổ gần chết. Băng Thần thì vẫn thản nhiên:

"Tỷ phải thật bình tĩnh, nhắm mắt lại hít thật sâu một hơi rồi thở ra sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều."

Khi nàng làm theo Băng Thần thò đầu về phía trước ngó xuống âm thầm tặc lưỡi, cái gì đổi thay chứ nữ nhân duyên của hắn ta vẫn tốt như xưa. Hoàng Kỳ thuộc về loại cực phẩm, đặc biệt có lẽ do nàng luyện thể khá nhiều nên thân thể rất tốt.

Gương mặt lại mang theo anh khí của gia đình quân nhân, có điều không làm mất đi sự dễ thương nữ tính của nàng ta. Tuy bây giờ còn chưa có ý định cụ thể gì nhưng chiếm chút tiện nghi của nàng cũng không tệ chút nào.

Nàng ta làm theo và quả thật với tố chất quân nhân nàng lấy lại sự tập trung của mình, Băng Thần không trêu chọc nàng nữa mà đặt ngón tay mình xen kẽ sau đó điều khiến tay của nàng, chỉ trong chưa đầy một giây nửa con gà đã đâu ra đó.

Hoàng Kỳ cũng rất có thiên phú nên lập tức cảm nhận ra được vui vẻ ồ lên quay lại nói:

" Ta cảm giác được rồi."

Tuy nàng ép sát vào ngươi rất thích nhưng Băng Thần chủ động giãn khoảng cách rồi nói:

"Kỹ năng này không phải muốn luyện là dễ, với thiên phú của tỷ nếu cố gắng thì chục năm có thể đại thành."

Hoàng Kỳ bĩu môi nói:

"Ngươi coi thường tỷ có phải không, ngươi mới tý tuổi đã luyện thành thì tỷ cũng nhanh luyện được thôi. Nhưng ngươi làm sao lại biết được kiếm pháp tinh diệu như thế?"

Băng Thần đặt tay lên hai vai của nàng rồi xách cô nàng đi ra khỏi vị trí làm việc của hắn ta rồi nói:

"Ta tự sáng tạo ra tỷ có tin không?"

Hoàng Kỳ tin mới lạ đã thế Băng Thần còn đối xử với nàng như với một đứa trẻ vậy khiến nàng rất không cam tâm. Nàng còn chưa nghĩ ra làm sao để chứng tỏ bản lĩnh của đại tỷ thì Băng Thần đã làm xong ba món ăn chính dọn ra bàn.

Trong bữa cơm thì nàng cắm mặt ăn trong hậm hực, hết bữa ăn thì hắn ta lại đẩy hết việc dọn dẹp cho nàng. Nàng không tiếc lời khen:

"Không ngờ ngươi lại làm đồ ăn ngón đến mức này, cha mẹ và em gái ngươi thật sự có lộc ăn, mai một cô gái nào lấy được ngươi chắc sung sướng lắm."

Băng Thần cười cười sau đó hỏi:

"Thế tỷ có muốn ứng cử một vị trí không, xinh đẹp như ngươi tiểu để chắc chắn sẽ không từ chối."

Hoàng Kỳ bĩu môi nói:

"Ngươi rõ ràng miệng lưỡi dẻo quẹo mà trong hồ sơ lại ghi là thật thà, nhút nhát, đừng có trêu chọc tỷ nêu không ăn đòn đấy."

Hắn ta cười ha ha lắc đầu đi tới căn phòng khi nãy nàng chỉ cho hắn rồi đóng cửa lại, hiện tại Băng Thần cần không gian và thời gian để sắp xếp lại những chuyện mình trải qua để có thể định hướng cho con đường phía trước.

Với trí thông minh của Băng Thần thì hắn ta nhanh chóng đưa ra kết luận sau vài tiếng suy nghĩ:

"Đi tới đâu hay tới đó vậy, mong sao mọi chuyện sẽ suôn sẽ với mình, trước tiên phải hoàn thành thử thách đầu vào để xem Hư giới có giống Tân Sinh nhiều không cái đã."

Băng Thần còn quá nhiều chuyện không biết nên chỉ có thể quyết định như thế, hắn ta đã không còn vướng mắc thì lập tức đi vào việc chính ngay. Hắn ta nhanh chóng tiến vào trong Hư giới để hoàn thành nốt phần thử thách hôm trước mình đã thất bại.

Đã có một lần kinh nghiệm lại thêm hắn không còn là cậu bé non nớt khiến cho hắn gần như chắc chắn về việc mình sẽ hoàn thành thử thách hôm nay.

Băng Thần đi vào trong Hư giới nhưng vừa xuất hiện thì hắn ta đã có một cảm giác cực kỳ mát lạnh, ánh sáng từ con dao đang kề tại cổ ánh lên dưới trăng mờ. Theo bản năng Băng Thần hét lên:

"Khoan đã cô nương hiểu lầm thôi."

Cô gái kia gằn giọng:

"Dám nẫng tay trên của ta nhưng lại còn bảo không có ý, ngươi nói xem mình vô tình như thế nào."

Băng Thần cười khổ nói:

"Ta thật sự không có ý, ngươi nói xem một kẻ mới đi vào Tân Sinh ngày đầu tiên làm sao lại dám nẫng tay trên của người đã đi vào trong khu vực số ba như ngươi."

Cô gái kia ngạc nhiên tay khẽ truyền nội lực vào người của Băng Thần để thăm dò, nàng ngạc nhiên hỏi:

"Sao ngươi có thể yếu đến như thế mà lại đi vào được khu vực ba, với lại nếu quả thực vào một ngày sao ngươi lại có sức mạnh tại cấp độ F+?"

Băng Thần cười nói:

"Hôm trước giết xong con chim ta thấy mình khỏe hẳn, có lẽ nó thuộc loại đặc biệt không chừng."

Hắn không thể nói bản thân mình thức tỉnh ký ức kiếp trước nên đành bịa chuyện ra

.Ngay sau đó Băng Thần cảm giác con dao trên cổ của mình có chút run run, biết nàng ta có chút mất bình tĩnh thì khẽ nói:

"Cô nương bình tĩnh lại một chút được không, bây giờ ngươi giết ta cũng đâu giải quyết được vấn đề gì, thôi thì bỏ dao xuống chúng ta nói chuyện được không."

Cô nàng kia thở ra một hơi sau đó đẩy Băng Thần ra, cảm thấy trên cổ không còn hung khí khiến cho hắn ta cảm thấy mình nhẹ nhõm đi rất nhiều, cô nàng nhìn thấy Thanh Thủy thì hỏi:

"Ngươi chọn vũ khí hay mang vũ khí đi vào thế."

Băng Thần ngu gì nói rằng đây là vũ khí của Thượng Nhân đưa thế nên cười nói:

"Không phải thực ra đây là quà mẹ ta tặng sinh nhật, bây giờ đi vào Hư giới ta cảm thấy hữu ích thế nên mang ra sử dụng."

Nói xong hắn ta quay đầu lại thì cả hai người đều bị bất ngờ, lần trước cả hai người không kịp nhìn mặt nhau nhưng bây giờ thì Băng Thần cảm giác có chút choáng. Cô gái kia dường như cũng trải qua chuyện tương tự bởi trước đó hai người kia nói nàng còn không tin.

Còn Băng Thần thì đã thấy nữ nhân đẹp nhất trong kiếp này mà hắn từ bé đến lớn mới gặp được, cả người nàng toát ra vẻ yếu đuối cần che trở với đôi mặt đượm buồn.

Mái tóc đen dài tới tận eo đung đưa trong gió, nhìn nàng thì chẳng khác nào một cô bé với ngũ quan gần như hoàn hảo.

Có điều bộ đồ bó làm cho dáng người tuyệt vời của nàng hiện ra trước mắt hắn ta, tất nhiên không thể bằng Hoàng Kỳ nhưng đã hơn xa Thiên Ý về dáng người rồi. Băng Thần tuy chưa trải sự đời thế nhưng rất nhanh chóng biết mình thất thố cười trừ khẽ nói:

"Cô nương tính giải quyết mọi chuyện như thế nào?"

Cô gái nghe hắn ta hỏi thì giật mình:

"À..... ờ công tử hỏi cái gì thế?"

Băng Thần cười nói:

"Ta hỏi ngươi chuyện này giải quyết như thế nào, thật sự thì lỗi ở chỗ ta thế nên cô nương quyết định đi, nếu ngươi cảm thấy giết ta sẽ đỡ tức thì cũng không sao nhưng thật sự nó không tốt đâu."

Nàng ta hơi bối rối khẽ nói:

"Công tử nói đúng, giết ngươi không giải quyết được vấn đề thế nhưng ta không thể chịu lỗ như thế được, phải biết con quái vật kia ta đã phải theo nó hai tuần đồng thời hi sinh rất nhiều mới khiến nó trọng thương."

Băng Thần gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau một hồi suy nghĩ thì hắn ta khẽ nói:

"Đi vào trong Tân Sinh trễ như thế này thế nên hiện tại ta vẫn trắng tay không thể đền bù cho cô nương được nhưng tương lai thì chưa chắc, nếu cô nương tin tưởng thì sau này ta sẽ đền bù cho ngươi khi có đủ thực lực."

Cô gái hiểu ý của hắn ta thế nhưng vẫn kiên quyết nói:

"Như thế cũng được nhưng ngươi phải cho ta biết thông tin cá nhân của ngươi nếu không sao ta biết đường tìm ngươi đòi nợ, nhỡ ngươi không giữ chữ tín thế giới bao la biết tìm ngươi ở đâu.Còn nếu không đưa cũng được nhưng ta cũng sẽ điều tra ra thôi, có điều như thế chứng tỏ người không có thành ý."

Băng Thần đành phải cung cấp thông tin cho nàng, dù sao cha mẹ cũng chuẩn bị rời đi chỉ còn mình hắn ở đó trong vài ngày. Nhưng có nàng kia có vẻ chỉ quan tâm đến tên tuổi các thứ của hắn ta thôi chứ mấy thứ kia có vẻ không quan trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.