Chương trước
Chương sau
Băng Thần cảm giác cần đi vào vấn đề chính liền hỏi:

"Cô nương tên gì?"

Cô nàng đáp gọn lỏn:

"Ta tên Tịnh Ảnh Liên, còn hai người kia một người tên là Thiểm Hồng, người còn lại tên Thẩm Tú."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ba cô nương có thể cho ta biết nhiệm cụ của các ngươi là gì không, ta thì chỉ cần sinh tồn thêm ba ngày nữa thì sẽ hoàn thành. Trong thời gian này ta có thể giúp các ngươi làm nhiệm vụ của mình coi như chuộc lỗi phần nào với mấy cô nương."

Tịnh Ảnh Liên chỉ lên bầu trời rồi nói:

"Chỉ cần ngươi giúp bọn ta giết chết con chim hôm trước là được, tổng cộng có ba con ngươi giết một thì còn hai. Nếu ngươi tìm được thì chuyện hôm trước bỏ qua, nhớ là phải giết cả hai bọn chúng mới hoàn thành, ngươi giết mất một con nên giờ ta không thể thất bại một lần nữa."

Băng Thần gật gù bắt đầu sử dụng Thần Thuật, thần thức mạnh mẽ của hắn ta lan tỏa như một con sóng quét ra xung quanh. Từng ngọn cỏ cái lá đều không thể thoát được tầm quan sát của hắn ta, khoảng năm phút sau hắn mở mắt ra rồi nói:

"Chúng ta đợi ở đây mười năm phút sẽ có một con bay ngang."

Tịnh Ảnh Liên không hiểu gì cả, nàng chỉ thấy hắn ta nhắm mắt lại năm phút rồi nói ngồi yên một chỗ con chim kia sẽ tới. Băng Thần thấy các nàng không hiểu thì giải thích:

"Yêu thú hôm trước gây ra mâu thuẫn giữa chúng ta tên Bạch Thảo Ưng, đám này tuy là ưng nhưng lại cực kỳ nhút nhát, đã thế còn có thể cảm nhận rất tốt. Chúng có thể cách cả trăm dặm cảm nhận được sinh vật khác đang chuyển động để tránh né.

Ta hôm trước ở trên cây trụ kim loại khổng lồ cả người lạnh căm lại ngồi yên một chỗ mới khiến nó không đề phòng, còn mấy người thì chỉ có thể đuổi mãi ở đằng sau lưng của nó mà thôi."

Thẩm Tú nhỏ giọng nói:

"Chúng ta mất mấy tuần để đuổi nó thì chờ mười năm phút có làm sao cơ chứ."

Tịnh Ảnh Liên nghe lời của Thẩm Tú ngồi xuống chờ đợi, đúng mười năm phút sau Băng Thần ngồi dậy khẽ nói:

"Nó tới rồi cô nương cho ta mượn một cây cung."

Tịnh Ảnh Liên chuyên xài cung nên có khá nhiều cung tên dự trữ trong giới chỉ, Băng Thần nhận lấy trang bị đặt năm mũi tên lên dây cung chỉ thẳng vào trời nheo mắt liên bắn.

Thấy hắn ta bắn vào trong khoảng không thì ba cô nàng không hiểu nhưng chỉ một giây sau các nàng liền biết ý định của hắn ta.

"Phụt..phụt... phụt...xọt....xọt"

Có thiên phú làm xạ thủ nên Tịnh Ảnh Liên có nhãn thuật rất tốt nhưng pha bắn vừa rồi nàng không hề hiểu gì cả. Năm mũi tên bắn lên thì có ba mũi cắm vào cổ họng của con Bạch Thảo Ưng khiến nó đau đến mức phải cúi người xuống thì hai mũi tên theo sau liền găm vào mắt của nó.

Băng Thần ném cung trở lại cho Tịnh Ảnh Liên gấp giọng nói:

"Bây giờ cô nương bắn tên kết liễu nó đi, ta đảm bảo nó không phản kháng gì đâu."

Tịnh Ảnh Liên giương cung kéo liên tục ba lần tên kết liễu con chim trước khi nó rơi xuống mặt đất. Thẩm Tú mắt sáng lên đầy hưng phấn hỏi:

"Con chim thứ hai khi nào thì chúng ta có thể giết?"

Băng Thần khẽ giọng nói:

"Con này ở rất xa nên chúng ta phải đi thêm ba trăm dặm về hướng đông rồi ngồi chờ trong nửa ngày. Nó hiện tại đang nghỉ ngơi rồi nên chỉ có thể là chúng ta tìm đến nó thôi, còn hướng di chuyển của nó thì ta đoán đại chứ không chắc."

Tịnh Ảnh Liên gật gù:

"Thời gian dài như thế thì chúng ta chậm rãi di chuyển cũng được."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta cũng có rất nhiều chuyện muốn biết về Hư giới mong cô nương giải đáp, trước khi đi vào trong Hư giới ta còn chẳng biết nó là gì cả."

Tịnh Ảnh Liên lắc đầu nói:

"Chính xác thì có chuyện gì xảy ra ta cũng không rõ nữa nhưng ngươi chẳng cần ta cũng sớm rõ, theo thông tin của ta thì các Thượng Nhân sắp hoàn thành những thay đổi cuối cùng trong Hư giới và mở cửa cho những người trẻ tuổi đi vào."

Băng Thần nhíu mày bức xúc:

"Thế thì chúng ta hoàn thành thử thách đi vào trong đó chẳng khác gì những người chơi thử thôi sao?"

Tịnh Ảnh Liên nhếch mép cười đáp:

"Chúng ta còn may chán, họ thông báo lâu rồi nên có thể thức hiện bất cứ lúc nào, những người đã vào Hư giới trước đó sẽ không phải vượt thử thách đầu vào. Có những người đã ở trong Hư giới tiến đên cấp 100 tưởng đó là đỉnh cao hóa ra chỉ là giới hạn của những người khởi đầu, họ mới là những người khó chịu nhất."

Băng Thần nhớ đến cha mẹ của mình thì cảm giác đúng là họ mới là những người khó chịu nhất, đã thế Hư giới còn không biết xuất hiện từ bao giờ và bao nhiêu thế hệ đã trải qua rồi phải dừng chân ở bậc cao nhất.

Nhưng hắn ta vẫn còn thắc mắc:

"Hư giới xuất hiện từ bao giờ mà sao mọi người không nghi giờ gì hết thế?"

Tịnh Ảnh Liên mỉm cười nói:

"Băng Thần ngươi có lẽ nên biết cứ 100 cấp trong Hư giới thì tốc độ tu luyện trong thức tại sẽ được tăng 1%, những đại gia tộc có công pháp tốt phối hợp thì hiệu quả càng lớn. Chưa kể khi qua mỗi 10 cấp thì có thể mang một đồ vật ra ngoài thực tại, những thứ đó khiến cho thế giới chúng ta sống tiến bộ vượt bậc."

Hai người cứ vừa đi vừa nói chuyện như thế mặc cho chủ đề chỉ khoảng năm phút sau đã lạc đến phương trời nao rồi. Đi khoảng một ngày thì Băng Thần lên tiếng:

"Chúng ta đều tu vi có hạn thế nên có lẽ lên đi ra ngoài thực tại để nghỉ ngơi rồi mang theo phương tiện di chuyển vào trong đây để tăng tốc. "

Tịnh Ảnh Liên ánh mắt mong chờ dặn dò:

"Thế thì ngươi nhớ đến vào ngài mai."

Đợi Băng Thần biến mất thì cô gái kia khẽ giọng nói:

"Hai người các ngươi ra đây ta có chút chuyện cần hỏi."

Hai người hôm trước xuất hiện, một người cười nói:

"Tiểu thư thấy chúng ta nói đúng không?"

Cô gái không trả lời mà khẽ hỏi:

"Thế các ngươi sau khi thấy mặt hắn ta lần trước thì có điều tra được gì về hắn hay không?"

Một người khẽ cười nói:

"Tiểu thư nói không cần quan tâm thế nên ta không có điều tra nhiều về người này để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn ta. Thế nhưng vì nhớ được khuôn mặt thế nên ta vẫn dễ dàng tìm kiếm được hắn ta, có điều người này không phải ở tại Hằng Vương tinh.

Tại Thiên Vương tinh thì hình ảnh của hắn ta lan truyền khắp nơi nhưng tiểu tử này lại chẳng quan tâm đến những chuyện như thế chỉ đi học rồi về nhà. Thành tích học tập thì cực kỳ tốt, còn tu vi võ học thì mới năm trước có người biết được một quyền của hắn được 500 cân. Ta không hiểu sao hắn lại có thể đi vào Hư giới sau một năm."

Cô gái nhíu mày hỏi:

"Chỉ có thế thôi sao?"

Người kia nhún vai nói:

"Chỉ đi học rồi về nhà thì làm sao ai biết được cái gì về hắn, nêu tiếu thư muốn thì chúng ta có thể điều tra kỹ lưỡng hơn."

Cô gái kia gật đầu coi như đồng ý thế nhưng nàng không biết nghĩ cái gì đó sau đó nói:

"Tự các ngươi điều tra đừng dùng nguồn tin từ gia tộc."

Hai người mỉm cười nói:

"Tiểu thư người ta mới mười sáu thôi còn ngài thì đã hai mươi tám rồi có chút trâu già gặm cỏ non rồi đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.