"Nương, đây là sáp thông tinh lọc mà Bạch Đàn mới mua từ Vạn Bảo trai về, có pha cả dầu hoa quế, là dược liệu rất tốt để chải tóc đấy ạ." Ninh Uyên cầm một cái bình nhỏ, đổ dung dịch thơm mùi hoa quế lên tóc Đường thị, rồi dùng lược gỗ cẩn thận chải cho bà.
Đường thị đang ngồi trước gương đồng. Trong gương phản chiếu gương mặt bà, hồng hào rực rỡ, nom đã khỏe mạnh hơn nhiều, vẻ tiều tụy mất hết sức sống hồi trước đã tiêu tán phân nửa. Ninh Uyên không ngờ gốc hồng sâm kia lại hiệu nghiệm như thế, chỉ có nó cộng thêm vài dược liệu tính ấm nữa là đã tán gần hết hàn độc trong người bà. Y tin, chỉ cần uống thêm hai ba lượt thuốc nữa, là cơ thể bà có thể khôi phục hẳn.
Ninh Uyên tỉ mỉ chải mái tóc đen tuyền của Đường thị thật chỉnh tề, rồi gài lên đó một chiếc trâm giữ tóc thật đẹp. Đường thị nhìn mình trong gương một chốc, nhìn trái nhìn phải, vui vẻ nói: "Không biết thằng nhóc này học cách chải tóc cho người ta từ bao giờ thế?"
"Hôm nay con còn phải mong nương tha lỗi đây." Y cười nói: "Vốn là chai sáp thông này còn đầy, nhưng lại vướng chuyện ban sáng, phải đổ mất hơn nửa rồi. Giờ còn có một xíu, bôi tóc chẳng được mấy lần là hết thôi."
"Sao lại phải đổ?" Bà hỏi.
"Con đụng phải mấy con chuột thôi, đã loạn côn đánh chết rồi ạ." Y không muốn cho bà biết những chuyện nọ, kẻo bà lại lo lắng.
Tuy Đường thị có nghi ngờ, nhưng cũng nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-quy-lai/219237/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.