Phải chấp nhận một mối hôn nhân như vậy, Ninh Như Hải rất bất đắc dĩ. Giờ thanh thế của Nguyệt tần trong cung như mặt trời ban trưa, dẫn đến Ôn Túc hầu cũng đang đắc thế. Vậy nên, dù gã biết gả người sang đó cũng như ném bánh bao thịt cho chó ăn, không thể đòi gì lại được; nhưng khi Ôn Túc hầu đến cửa cầu hôn, gã vẫn không thể từ chối. Nếu không... sẽ bị gán trọng tội!
Tự Ôn Túc hầu cũng biết, việc nhi tử đón dâu lần này không thể làm to được, nên cũng tỏ ý chỉ muốn lặng lẽ làm chuyện này cho xong.
Nhưng gả nữ nhi nào đi lại thành một câu hỏi khó với Ninh Như Hải. Gã có rất nhiều nữ nhi – đích nữ thì đã gả đi rồi, mà dù nàng chưa đi, thì gã cũng không đời nào để nữ nhi mình sủng ái hết mức đi chịu chết được. Vậy thì, chỉ còn mấy thứ nữ.
Tính đi tính lại, gã thấy Hinh Nhi là thích hợp nhất, dù nàng chỉ mới có tám tuổi. Chưa nói đến mấy chuyện khác, thì chỉ riêng cái tính nhu nhược của Đường thị đã giảm cho gã rất nhiều phiền phức rồi.
Thực ra, Ninh Như Hải gọi Ninh Uyên đến đây không chỉ vì hai việc đó. Sáng nay, sau khi thấy y ở Thọ An đường, gã đã hơi ngạc nhiên về đứa con thứ chẳng mấy khi để ý này. Dù gã có nhiều con, nhưng lại ít nhi tử. Tuy Ninh Tương có chút thiên phú, nhưng tính tình lại quá bộc trực thiếu suy nghĩ; nên khi thấy Ninh Uyên thành thục tỉ mỉ, thậm chí còn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-quy-lai/219238/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.