Ngày hai mươi chín tháng Chạp, cả Ninh phủ chìm trong vui mừng. Sáng sớm, Vân Hương dẫn người đến chỗ quản gia lĩnh đồ Tết. Nhờ phúc của Thẩm thị mà năm nay Ninh Uyên không thiếu thứ gì, so với tình cảnh chỉ có thêm một hai đấu gạo như mấy năm trước thì đúng là một trời một vực. Hạ nhân trong Trúc Tuyên đường rộn ràng chuẩn bị, Ninh Uyên cũng không rảnh rỗi. Con cháu Ninh phủ tụ tập đầy kín Thọ An đường, cùng cầu chúc cho các trưởng bối; và các trưởng bối cũng có lễ tặng lại. Phần thưởng của Thẩm thị là lớn nhất – bà ban cho mỗi thiếu gia một khối Kim Tương Ngọc, mỗi tiểu thư một chiếc khóa mạ vàng. Đại phu nhân Nghiêm thị cho mỗi người một dây kết cát tường xâu bằng đồng tiền*, nói là đã được cao tăng chùa Linh Hư trên núi Ngọc Linh ngoài thành khai sáng, sẽ phù hộ các vãn bối cả năm sau được khỏe mạnh. Nhị phu nhân Triệu thị lấy lý do bị cảm để không xuất hiện như trước, chỉ cho nha hoàn bên người mang bạc đến, phát cho mỗi người mười hai nén – tuy hơi tục một chút, nhưng lại thực dụng nhất. Còn Tam phu nhân Liễu thị thì cho người khiêng đến một rương vải thật lớn. "Con nghĩ đến Tết thì nhà ai cũng nên may quần áo mới; vừa khéo nhà nương con vừa thu mua một cửa hàng vải lớn mấy ngày trước, nên cho con rất nhiều vải vóc tốt. Con liền mượn hoa hiến Phật, mang chúng đến làm quà tặng trong ngày lễ này." Nói rồi, ả lấy một cuộn gấm thêu hoa kim tuyến từ trong rương ra: "Mười hai tú nương thêu liên tục trong một tháng, mới xong được một cuộn gấm thêu hoa kim tuyến này, sắc vải đoan trang cao quý, rất hợp để làm đồ mặc hàng ngày vào xuân cho lão phu nhân đấy ạ." La ma ma lập tức nhận lấy đồ, dâng đến cho Thẩm thị xem. Sờ bề mặt trơn mềm của cuộn gấm, bà gật đầu cười nói: "Tam tức phụ có lòng." "Đây là gấm Trúc Xuân Sam, là chất liệu đang được các văn thần chốn kinh thành ưa thích nhất, dành cho Trạm Nhi." "Đây là gấm thêu hoa đào, dành cho Mạt Nhi." "Vải này được dệt từ lông ngàn con chim tước, không thấm nước..." Các tiểu thư lần lượt đến chỗ Liễu thị nhận vải. Phần lớn vải phát ra đều na ná nhau, khá là đẹp, kiểu dáng cũng sang trọng. So với các tỷ muội khác thì vải cho Ninh Tương và Ninh Bình Nhi lại kém hơn một chút – là vì Liễu thị muốn tỏ ra mình không thiên vị và hiền lành, nên mới làm thế. Tay trái Ninh Tương quấn một vòng băng vải thật dày. Hắn bị con ngựa kia đè rất nặng, nghe đại phụ khám nói thì đầu khớp xương ở tay trái hắn đã đứt thành mấy đoạn, không biết dưỡng bao lâu mới lành. Cũng may là bị thương ở tay trái, chứ nếu là tay phải, sẽ không cầm bút viết chữ được, cũng không thể tham gia kỳ thi Hương tổ chức ba năm một lần vào mấy tháng sau nữa. Ninh Uyên cứ nghĩ là sau khi thấy bộ dạng của Ninh Tương thì Liễu thị sẽ đến ồn ào với mình một trận – nhưng không, y chờ một đêm, mà đối phương chẳng có động tĩnh gì cả. Giờ lại thấy ả tươi cười như hoa, chẳng lẽ Ninh Tương không kể với ả chân tướng ngọn nguồn? Thực ra, không phải Ninh Tương không muốn nói, mà là chính bản thân hắn cũng không hiểu rõ tình huống lúc bấy giờ. Đương nhiên là hắn không ngờ y có võ, chỉ nghĩ như Ninh Như Hải – vì một cái bát do cao thủ phóng ra nên hắn mới thất bại. Không chỉ không thể mượn cơ hội tiễn Ninh Uyên về Tây Thiên, ngược lại còn hủy mất một cánh tay của mình! "Được rồi, cuộn gấm cuối cùng này ta muốn tặng cho Uyên Nhi. Thấy con luôn ăn mặc giản dị, di nương mới dành thứ tốt cho con." Liễu thị lấy ra một cuộn tơ lụa trắng mịn: "Uyên Nhi, Liễu di nương biết chuyện Hạ Trúc mấy ngày trước đã làm con khó chịu. Xin con đừng trách Liễu di nương, Liễu di nương chỉ là hơi nóng nảy một chút; nhưng chung quy chỉ là muốn tốt cho các con, không muốn các con đi lầm đường thôi mà." Nói đoạn, ả còn giả bộ nghẹn ngào vài tiếng. "Liễu di nương cứ nghiêm trọng hóa quá rồi. Sao Ninh Uyên lại trách Người được?" Y nhận lấy cuộn vải, cảm thấy lành lạnh, nhìn kỹ thì thấy – đó là một cuộn Tuyết gấm. "Tam ca thật là có phúc, đó chính là Tuyết gấm đấy. Mẫu thân thật bất công, thế mà lại để lại đồ tốt nhất cho huynh!" Ninh Bình Nhi ngồi bên chợt thốt lên một câu, có phần ghen tị. Giọng nàng không to, chỉ vừa đủ để người trong phòng nghe được hết. Trong mắt Ninh Uyên lóe lên một tia sáng sắc bén – Liễu thị này.... Đúng là lúc nào cũng nghĩ kế ngáng đường y! Tuyết gấm còn có một cái tên khác là Thiên Trương gấm – nghĩa là với thời gian dệt xong một cuộn Tuyết gấm, thì người ta có thể làm xong ngàn cuộn gấm khác. Không chỉ vì Tuyết tơ – nguyên liệu chính của loại gấm này – rất khó kiếm, mà còn vì nó rất tinh tế, mảnh hơn tơ thường đến cả trăm lần. Tú nương thành thạo nhất ngồi dệt một ngày, cùng lắm cũng chỉ được nửa tấc. Nhưng chính vì nguyên liệu rất mảnh đó, nên gấm lụa được dệt ra mới trơn bóng nhẵn nhụi. Dùng gấm này may thành quần áo thì không thấm nước, vết bẩn vừa dính vào cũng bong ra; có mặc bao nhiêu lần thì vẫn trơn bóng như mới, như thấp thoáng hơi thở thần tiên vậy. Thứ vải vóc như thế không thể chỉ dùng chữ quý báu để miêu tả. Chúng là hàng cực hiếm, thậm chí còn không có nhiều trong hoàng cung; giá trị vượt xa cuộn gấm thêu hoa kim tuyến của Thẩm thị. Thế mà Liễu thị lại có một cuộn, lại còn đưa cho một đứa thứ tử như Ninh Uyên, không phải là đang cố ý làm mọi người sinh lòng thành kiến với y hay sao! Nếu Ninh Uyên nhận lấy, thì với thân phận của y, nhất định huynh đệ tỷ muội có vải giá trị thấp hơn ở đây sẽ sinh lòng ghen tị; thậm chí ngay cả lão phu nhân cũng không vui lòng – y sẽ thành cái cái bia cho mọi người chỉ trích. Nhưng nếu y không nhận, thì sẽ là một cái tát thẳng vào mặt Liễu thị – nói thế nào thì ả cũng là bậc trên của y, y mà làm vậy, thì cứ chuẩn bị tinh thần đến từ đường quỳ đi. Nhìn vẻ mặt khó xử của Ninh Uyên, Liễu thị thầm cười lạnh – sao ả lại thật lòng muốn cho y đồ tốt được? Ả đã tính rồi – y sẽ không nhận, đúng hơn là không dám nhận, vì nhận chính là làm phật ý lão phu nhân. Lão phu nhân là chỗ dựa vững chắc nhất của y, có chết y cũng không dám đắc tội bà. Đó cũng là lý do vì sao ả lại dâng gấm cho Thẩm thị – dù rằng năm mới phải là dịp trưởng bối tặng quà cho vãn bối mới đúng. Chỉ cần Ninh Uyên không nhận, là Liễu thị có thể vin vào đó mà nói là y không cho di nương là ả mặt mũi. Ninh Như Hải sắp đến đây rồi; chờ gã đến, ả chỉ cần khóc lóc trước mặt gã thì chắc chắn y sẽ bị lột một tầng da! Kể cả có lão phu nhân che chở đi chăng nữa! Tuyết gấm trắng muốt như ngọc, bề mặt lấp lánh như gương, như đang phản chiếu khuôn mặt đắc ý của Liễu thị. Ả tính toán đâu ra đấy, quả nhiên, Ninh Uyên nâng cuộn gấm dâng lên trước, khom người cúi thật sâu: "Liễu di nương..." "Uyên Nhi, sao con lại không muốn nhận quà di nương tặng chứ? Hay là con vẫn giận, không muốn tha thứ cho..." "Uyên Nhi cảm tạ Liễu di nương săn sóc. Con rất thích cuộn gấm này ạ." Tay Liễu thị đã móc khăn gấm ra, sẵn sàng tỏ vẻ chấm chấm nước mắt lã chã rơi rồi – ai dè Ninh Uyên lại nói vậy! Kịch bản thốt ra đến miệng lại tắc ở cổ họng, trong chớp mắt, khuôn mặt ả như méo vẹo cả đi: "Ngươi, ngươi nói cái gi?!" "Uyên Nhi nói, Uyên Nhi rất thích món quà này, cảm tạ Liễu di nương đã ban tặng." Ninh Uyên hào hứng ôm cuộn gấm dạo một vòng trong tầm mắt Liễu thị, rồi giao nó cho Bạch Đàn: "Vải tốt thế này, nhất định Uyên Nhi phải giữ gìn thật kỹ, kẻo lại phụ lòng Liễu di nương." "A, con , con thích là được rồi...." Liễu thị há hốc miệng ra nhìn – thế mà Ninh Uyên lại dám nhận thật! Trái tim ả lập tức đau như cắt, như bị dao chọc vào rỉ máu vậy. Đó là Tuyết gấm đấy! Là nhà thân nương ả tìm mãi mới được, còn tốn mấy ngàn lượng bạc, khó khăn lắm mới mua được một cuộn về! Nó vốn phải được dùng để làm áo váy cho Ninh Bình Nhi, để nàng trở thành ngôi sao sáng nhất trong đêm yến hội của hoàng thất ở ngoài thành Giang Châu vào đầu xuân! Nếu lúc ấy, con ả được hậu duệ quý tộc nào đó thấy hợp mắt, rồi cưới về làm chính phi; cộng thêm vừa lúc Ninh Tương đề tên bảng vàng trong kỳ thi Hương; vậy thì Tam phu nhân Liễu thị này hoàn toàn có thể vênh mặt đắc thắng trong Ninh phủ rồi. Nhưng vấn đề là.... Sao Ninh Uyên dám! Sao y lại mặt dày mà nhận lấy cuộn Tuyết gấm đó được! Không chỉ mình Liễu thị, mà Ninh Bình Nhi thấy vậy cũng cắn chặt răng – đó vốn là gấm may đồ của nàng! "Tam ca thật là có phúc." Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất cả quà của chúng ta ở đây, cộng lại cũng chưa bằng nửa cuộn tuyết gấm của huynh!" Đoạt đồ của ta mà dễ thế à? Nếu ngươi đã không biết xấu hổ, vậy ta sẽ cho tất cả mọi người thấy xem, hạng thứ tử xuất thân ti tiện như ngươi sao xứng dùng đồ tốt! Thế nhưng, Ninh Uyên lại nhăn mặt đáp, như thể thấy lạ lắm: "Lời này của Bình Nhi muội muội là sai rồi. Tuy Tuyết gấm quý giá thật, nhưng cũng chia làm mấy bậc mấy cấp. Nếu Tuyết gấm này thực quý giá như muội nói, thì có chết ta cũng không dám nhận!" Liễu thị và Ninh Bình Nhi đều ngẩn ra. Những người đã nảy ý ghen tị với Ninh Uyên sau khi nghe Ninh Bình Nhi nói, lúc này cũng bắt đầu tò mò, không hiểu sao y lại nói vậy. Liễu thị vội la lên: "Uyên Nhi, con nói vậy là sao? Chẳng lẽ thứ di nương vừa đưa con không phải là Tuyết gấm à?" "Uyên Nhi không nói vậy." Ninh Uyên chớp chớp mắt: "Thực ra, xét về khía cạnh đánh giá vải vóc, thì con tin là không ai ở đây hiểu biết nhiều bằng tổ mẫu. Không bằng kính nhờ tổ mẫu nhìn hộ con một chút, thì có thể hiểu rõ ý con là gì." Dứt lời, y nhìn sang Bạch Đàn; nàng hiểu ý, liền cung kính dâng gấm lên trước mặt Thẩm thị. Thực ra, dù Thẩm thị xuất thân thế gia nhưng cũng không biết nhiều về vải. Bà không hiểu sao Ninh Uyên lại chụp cái mũ cao nhân đó lên đầu mình, nhưng nếu cháu đã nhờ, thì bà cũng thử một phen. Ai dè vừa liếc qua, bà đã thấy có gì đó không ổn, sờ lên chất vải một chốc, lại xoa xoa tay, chỉ thấy tay mình như dính thứ gì. Đưa lên mũi ngửi thì bà nhận ra ngay: "Đây là sáp thông?" Đoạn sầm mặt xuống: "Đây không phải là Tuyết gấm thuần!" "Cháu biết là mắt nhìn của tổ mẫu tinh tường nhất mà." Ninh Uyên cười nói: "Tuyết gấm thuần được làm từ sợi tơ tằm nguyên chất, không chỉ vô giá, mà còn rất khó tìm. Nhưng hiện nay đã có cách khác để dệt ra Tuyết gấm na ná vậy – là dệt bằng hỗn hợp tơ tằm và tơ bình thường, dệt xong thì phủ lên một lớp sáp thông, sẽ ra được thành phẩm nhẵn nhụi trơn bóng như Tuyết gấm thuần vậy." Theo lời Ninh Uyên nói, đám người vốn đang nhìn y chòng chọc dần chuyển sang nhìn Liễu thị, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường. Vì sao? Vì giá cả Tuyết gấm thuần cao một phần rất lớn là vì nguyên liệu của nó; giờ đã thay bằng nguyên liệu rẻ rồi, thì giá cũng giảm rất nhiều, thành ra chẳng khác gấm thường là mấy. Tuy sáp thông có thể giúp gấm này trông y hệt Tuyết gấm thật, nhưng không giúp nó có được đặc tính chống nước chống bẩn của hàng gốc; hơn nữa, chỉ cần giặt một lần, lớp sáp thông kia sẽ tan đi, cảm giác trơn nhẵn hoàn toàn biến mất, làm nó chẳng khác gì một tấm vải trắng thông thường. Thứ Tuyết gấm này có một cái tên khác – "Tuyết gấm ngự phẩm." Nó không dùng để dâng cho vua, đương nhiên, mà là dùng cho những học sinh nghèo. Đôi khi những người đó phải đi mấy buổi tụ hội của quan lớn, vì không muốn trông mình quá nhếch nhác, cũng không thể vung tay mua đồ thật, nên sẽ dùng hàng "dùng một lần" này để may đồ – vừa rẻ vừa hiệu quả, dùng một lần vứt luôn! Nhưng nói là "đồ dỏm" thì quá khó nghe, lại không hợp với cốt cách người văn sĩ, nên mới gọi một cách hài hước là "Tuyết gấm ngự phẩm." Nếu trên tay Ninh Uyên là loại ngự phẩm kia thì sẽ chẳng ai có ý kiến gì nữa. Ai chẳng biết Tuyết gấm ngự phẩm rất rẻ, mấy người lắm miệng còn bắt đầu bàn tán, xem một cuộn của mình thì đổi được mấy cuộn của y. Sắc mặt Liễu thị đã xanh mét: "Sao lại thế được! Rõ ràng là Tuyết gấm thuần hàng thật giá thật!" Nhưng lời vừa dứt thì ả đã ý thức được – mình lọt hố rồi! Người nói Tuyết gấm này là đồ dỏm không phải là Ninh Uyên, mà là Thẩm thị. Giờ ả nói thế, không phải là đang chống đối Thẩm thị đấy ư? Quả nhiên, Thẩm thị lạnh giọng đáp: "Ý của tam tức phụ là, ta mắt mờ rồi nên nhìn nhầm chăng? Còn con thực sự đã tặng Uyên Nhi một cuộn Tuyết gấm nghìn vàng cũng khó mua được đấy, hửm?" Ý châm chọc của Thẩm thị đã quá rõ ràng. Với thân phận của Ninh Uyên, Liễu thị mà tặng Tuyết gấm thật làm quà Tết thì quá vô lý; ngược lại, nếu ả tặng y loại Tuyết gấm ngự phẩm rẻ bèo thì có rất nhiều ý nghĩa. Từ vụ Hạ Trúc lần trước, Thẩm thị đã thấp thoáng nhận ra là Liễu thị đang nhắm vào Ninh Uyên rồi, nên lúc này, bà hoàn toàn chắc mẩm là Liễu thị đã đưa hàng dỏm ra. Tặng đồ rẻ mạt như thế, trong mắt Thẩm thị, rõ ràng là Liễu thị đang bắt nạt cháu bà! Dường như Liễu thị đã cắn sắp vỡ răng, nhưng vẫn phải nhịn không nói. Nói đó là Tuyết gấm thật, thì chính là nghi ngờ mắt nhìn của Thẩm thị! Còn nếu nói nó là hàng dỏm – Tuyết gấm ngự phẩm? Ả cho tất cả mọi người vải tốt, chỉ có Ninh Uyên là cho hạng thứ cấp rẻ bèo, chính là đang tự tay dán nhãn bụng dạ hẹp hòi lên trán mình! Ả khổ mà không nói được, thậm chí cũng bắt đầu nghi ngờ – chẳng lẽ nhà thân nương chỉ làm qua loa với ả cho xong chuyện thôi, thực sự đã đưa Tuyết gấm dỏm đến? Ả nhớ trước đó trên vải không có sáp thông, thế mà sao vào tay Thẩm thị lại thành có rồi? Liễu thị bế tắc không biết làm gì, coi như đang nếm trải cảm giác lùi không được tiến không xong của Ninh Uyên vừa nãy. Điểm khác nhau chính là – ả vừa tự đập đá vào chân mình! "Có chuyện gì mà ồn ào thế?" Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nam trung hậu. Ninh Như Hải mặc thường phục màu chàm bước vào, chào hỏi Thẩm thị trước rồi bảo nha hoàn mang thêm ghế lên, ổn định ngồi xuống. "Lão gia... Thiếp thật oan ức..." Thấy Ninh Như Hải đến, Liễu thị như thấy được cứu tinh vậy, chớp mắt một cái đã giả dạng điềm đạm đáng thương. "Lão phu nhân, chuyện này là sao vậy?" Thấy Liễu thị khóc lóc như thế, lòng Ninh Như Hải như bị nhéo một cái. "Không phải là Tam phu nhân của con gây chuyện tốt sao? Con xem thử cái này đi." Thẩm thị hừ một tiếng, đẩy cuộn vải kia đến trước mặt Ninh Như Hải. Thứ Ninh Như Hải thành thạo là thi thư cưỡi ngựa bắn cung, chứ không phải mấy chuyện vải vóc này. La ma ma bước đến kể rõ đầu đuôi cho gã nghe, gã liền gật đầu, nói với Thẩm thị: "Lão phu nhân, con nghĩ không phải nàng không có lòng đâu, mà là bị người lừa đấy. Coi như Người nể nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cần gì phải chấp vặt với nàng?" Liễu thị đã quá ba mươi, nay lại được gán cái danh tuổi nhỏ không hiểu chuyện lên để trốn tội, người ngoài nghe được không biết có cười thối mũi không. "Con cho là ta muốn gây sự chắc?" Rõ ràng là Thẩm thị cực bất mãn với kiểu thiên vị của nhi tử: "Ta đang kêu bất bình vì cháu ta thôi. Món quà nhận được từ trưởng bối trong ngày lễ quan trọng thế này lại thối nát chẳng ra sao cả, nếu chuyện này lan ra ngoài, không biết người ngoài sẽ chê cười đến đâu!" "Tổ mẫu, thực ra Uyên Nhi không để ý những thứ này đâu ạ. Của ít lòng nhiều, dù trưởng bối cho Uyên Nhi cái gì đi nữa, thì Uyên Nhi cũng rất quý trọng. Khi cháu dâng cuộn vải này lên cho tổ mẫu, cũng không phải vì muốn tổ mẫu phiền lòng." Ninh Uyên vén áo quỳ xuống: "Nếu vì Uyên Nhi mà tổ mẫu sinh bực bội.... là Uyên Nhi bất hiếu." "Đứa trẻ ngoan, cháu mau đứng lên đi. Tổ mẫu biết cháu hiếu thảo chứ." Nhìn y hiểu chuyện lễ phép như vậy, ngày nào cũng chăm chỉ đến vấn an bà sáng chiều; Thẩm thị lại nhớ đến nhi tử Ninh Tương của Liễu thị, tính tình buông thả, nào được nửa phần thành thục như Ninh Uyên? Lòng bà lại thêm yêu thương y hơn một chút: "La ma ma, mau đỡ thiếu gia dậy. Uyên Nhi, cháu nhận thêm cả cuộn gấm thêu hoa kim tuyến này nữa nhé. Ta lớn tuổi rồi, không hợp với hoa văn rực rỡ thế này nữa, lại nhớ Uyên Nhi còn một muội muội, nên thưởng cho cháu luôn." Thưởng đồ vừa được biếu cho người khác – Thẩm thị đang nghiêm khắc tát vào mặt Liễu thị! Ả cảm nhận được ánh nhìn cười chê của các di nương khác trong phòng, mà Ninh Như Hải lại không che chở ả như thường ngày, làm ả nhất thời máu xộc lên não, suýt nữa thì hôn mê! Mà Ninh Như Hải không để ý đến ả, vì gã đang mải quan sát Ninh Uyên. Nếu không phải có La ma ma nói, thì gã gần như không nhận ra đây là nhi tử mình. Đứa con gã thường chỉ bảo nhất, cũng coi trọng nhất, là Ninh Tương. Ký ức của gã về Ninh Uyên vẫn dừng ở năm sáu năm trước, khi y còn là một bé trai nhỏ, khiếp sợ trốn sau Đường thị. Nhớ đến Đường thị, đôi mắt tựa hổ của gã nhắm lại, rồi lập tức mở ra. Tự dưng gã lại nhớ đến nữ nhân kia làm gì? "Tổ mẫu, nếu Tuyết gấm kia không phải là hàng tốt, có để lại cũng làm chướng mắt Tam ca. Không bằng cháu thay mặt mẫu thân lấy lại, để ngày khác tặng Tam ca một món quá quý giá hơn, được không?" Ninh Bình Nhi khẽ cắn môi, vẫn xuống nước. Nàng không thể chịu được việc Tuyết gấm lọt vào tay y như thế! Ninh Uyên đã đoán trước là nàng sẽ nói thế, sao có thể để nàng như ý được? "Muội muội nói thế là sai rồi, ta chưa từng có ý kiến gì với món quà Liễu di nương tặng. Chẳng qua là muội vừa nói vải này rất quý, để tránh cho muội cảm thấy Liễu di nương bất công, nên ta mới nói vài câu. Giờ muội lại muốn thu quà về, thì đúng là đang làm khó ta đấy." "Phải, làm gì có chuyện tặng đồ xong, thấy mất mặt lại muốn thu về chứ." Thẩm thị gật gù đồng ý, nói thêm: "Nhưng Uyên Nhi à, cháu lấy vải đó về, làm quần áo thì chỉ mặc được một lần thôi, lại còn mất thể diện, cũng chẳng có tác dụng gì lớn." "Tổ mẫu không biết rồi, cháu đang cần loại vải đó đấy ạ." Ninh Uyên cười khẽ: "Mấy ngày trước, trong sân của nha hoàn Bạch Mai ở viện cháu vừa mới nuôi một con chó, gọi là Đại Hoàng. Vì sợ nó lạnh nên nàng vẫn muốn làm quần áo cho nó, nhưng lại chưa tìm được vải thích hợp. Dùng Tuyết gấm này thế mà lại tốt, đồ cho chó mặc cũng không cần giặt, Đại Hoàng mà mặc Tuyết gấm này vào, nhất định là vừa sáng sủa vừa có thể diện!" Ninh Bình Nhi lảo đảo hai bước, xoạt một tiếng xé rách khăn gấm trong tay! Tuyết gấm nọ vốn dùng để may đồ cho nàng, nay nghe Ninh Uyên nói là định mang cho chó mặc; không phải là đang chỉ mèo mắng chó, mắng Ninh Bình Nhi nàng là súc sinh hay sao!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]