Chương trước
Chương sau
"Thiếu chủ à, chúng ta có ra tay nặng quá không?" Nhìn thảm trạng kêu rên đầy đất kia, một trong hai người chợt nói.
"Vừa nãy ngươi cũng nghe rồi đấy. Chúng đang muốn đi bắt nạt Ninh huynh, ngươi bảo ta sao có thể ngồi im được?" Người còn lại ngẩng lên, lộ ra khuôn mặt góc cạnh dưới lớp mạng che. Nhưng người này lại đang cực kỳ khó chịu: "Mới rời Giang Châu có mấy ngày mà đã xảy ra chuyện lớn thế này rồi, không biết bây giờ Ninh huynh đang thế nào nữa."
"Ta thấy Ninh công tử cũng không phải kiểu dễ bị bắt nạt, nhất định sẽ không sao đâu."
"Sao hay không sao thì phải tận mắt nhìn mới biết được." Người nọ cúi đầu nghĩ một lúc: "Đêm nay ta phải đến Ninh phủ một chuyến."
---
Trong Trúc Tuyên đường.
Ninh Mạt bước vào, tay cầm theo một hộp thức ăn nhỏ, liền thấy Ninh Uyên đang ngồi ở bàn đá chính giữa sân, trên bàn bày giấy và nghiên mực, hình như đang vẽ tranh.
Đến gần thì thấy --- quả nhiên trên giấy là một bức tranh sông núi giữa tầng mây. Hắn bật cười nói: "Ngoài kia đang ầm hết cả lên rồi, mà ngươi còn có tâm trí nhàn hạ ở đây vẽ mấy thứ phong nhã thế này."
"Vẽ tranh có thể tĩnh tâm. Nếu ta không thể làm người khác im miệng được, thì chỉ có thể làm tâm mình tĩnh lặng lại thôi." Ninh Uyên hạ bút, hít hít mũi: "Ngươi vừa đến Thọ An đường à?"
Ninh Mạt gật đầu: "Theo ý của lão phu nhân, đến đưa ít bánh đậu xanh cho ngươi." Rồi mở hộp thức ăn ra, lấy ra một đĩa bánh lục sắc tỏa hương thơm ngát.
Nhìn qua đĩa bánh, Ninh Uyên mỉm cười: "Tổ mẫu thật quan tâm ta mà, bánh đậu xanh ở Thọ An đường là ngon nhất đấy."
Ninh Mạt nói: "Chẳng lẽ ngươi không hiểu ý của tổ mẫu ư?"
"Đậu xanh thanh hỏa tĩnh tâm, tổ mẫu bảo ngươi đưa bánh đậu xanh đến thì còn có ý gì nữa chứ. Cùng lắm thì là muốn ta tĩnh tâm lại, không quan tâm đến tin đồn bên ngoài nữa chứ gì." Ninh Uyên ăn một miếng bánh, vui vẻ cảm nhận vị ngon của nó rồi cười: "Đúng là ngon thật đấy, ngươi cũng thử xem."
"Đúng là để ngươi tĩnh tâm lại, nhưng có vẻ ngươi vốn chẳng quan tâm gì nhỉ." Ninh Mạt ngồi xuống bên cạnh: "Ngươi nuốt trôi được cục tức này hả?"
"Không được thì sao? Chẳng lẽ ra ngoài mắng lại mấy người đó hả." Ninh Uyên lại cười: "Huống gì, ngoài kia nói đi nói lại cũng chỉ là mấy câu đó thôi. Hoặc là mắng ta lục thân không nhận, hại chết nhị ca, hoặc là kẻ vạn ác bất nhân bất nghĩa, Họ nói mãi không mệt, nhưng ta thì lười nghe đấy. Kệ đi."
"Ngươi thật sự cho qua được?" Ninh Mạt nhướng mày: "Đừng bảo ta là ngươi không biết ai đã thúc đẩy chuyện này."
"Quá rõ rồi đấy thôi. Còn ai ngoài đích mẫu hiền đức phúc tuệ của chúng ta nữa?" Ăn xong một miếng bánh đậu xanh, Ninh Uyên uống một hớp trà súc miệng rồi mới nói: "Vốn ta còn đang không hiểu, sao xe ngựa có thể rơi ra khỏi đường núi bằng phẳng được. Nhưng khi bức di thư kia bị lộ ra ngoài thì ta đã hiểu hết rồi --- hóa ra Đại phu nhân đang muốn một mũi tên trúng hai con chim đây. Sợ là nhiều ngày nay, bà ta đã bắt đầu châm ngòi thổi gió về ta bên tai phụ thân và tổ mẫu rồi."
"Chuyện ấy thì lại không có gì đáng lo. Nếu tổ mẫu đã bảo ta mang đồ đến cho ngươi, thì nghĩa là bà ấy vẫn quan tâm đến ngươi. Nhưng phụ thân thì..."
"Nghe nói gần đây đêm nào phụ thân cũng qua đêm ở Thụy Ninh viện. Hai người phu thê tình thâm như thế, tự nhiên cũng dễ lung lay hơn nhiều." Ninh Uyên nhìn Ninh Mạt: "Ta có thể không quan tâm mấy lời đồn nhảm bên ngoài, vốn là mấy hôm nay ở trường ta cũng nghe được kha khá rồi. Nhưng phụ thân là gia chủ, quyết định của ông ta có ảnh hưởng đến ta. Ngươi có biết phụ thân chuẩn bị xử lý ta thế nào không?"
""Xử lý" nghe nặng nề quá, cũng chưa đến mức ấy. Chẳng qua ta nghe nói là đại phu nhân có khuyên phụ thân, bảo là ngoài kia đang đồn đãi ầm trời, nếu phụ thân không ra mặt giải thích thì khó mà được lòng người, có thể lại bị người ta chụp mũ là "dung túng cho kẻ thủ ác", rồi lại ảnh hưởng đến đường làm quan của phụ thân. Bà ta khuyên phụ thân nên làm cái gì đó, dù là làm cho ra vẻ cũng được, cốt để dẹp yên miệng đời."
"Ta còn tưởng bà ta giỏi giang thế nào chứ, hóa ra là vẫn phải học cách chúng ta xử lý Ninh Bình Nhi ngày xưa à." Ninh Uyên phất phất tay áo.
Đúng lúc này, quản gia dẫn theo hai tùy tùng bước vào sân, lần lượt thi lễ với hai người rồi mới bẩm báo: "Tam thiếu gia, lão gia gọi thiếu gia đến chính sảnh ạ."
Ninh Uyên và Ninh Mạt liếc nhìn nhau, đều thấy được ý "đến nhanh thật đấy" trong mắt đối phương. Y cũng chẳng vội, thong thả giao bức tranh mới vẽ được một nửa cho Chu Thạch đứng sau, rồi gật đầu với Ninh Mạt, đoạn đứng dậy đi theo quản gia.
---
Trong chính sảnh.
Trừ hạ nhân ra thì ở đây chỉ có Thẩm thị, Ninh Như Hải và Nghiêm thị. Trên bàn bày trà đang uống được một nửa, hẳn là chỉ nhất thời muốn gọi Ninh Uyên đến đây. Y cung kính thi lễ, rồi không đến bàn ngồi mà đứng im giữa chính sảnh.
Ninh Như Hải ho nhẹ một tiếng: "Vi phụ gọi con qua đây, thực ra cũng không có chuyện gì lớn cả... Chỉ là muốn hỏi vài chuyện mà thôi."
Ninh Uyên ngoan ngoãn đáp: "Phụ thân hỏi đi ạ."
Gã lại ho khan một tiếng, lặng lẽ nhìn sắc mặt của Thẩm thị bên cạnh, rồi mới nói: "Đêm Liễu di nương và nhị ca con xuất phủ, con có đến gặp nhị ca đúng không?"
"Dạ vâng." Y nghiêm túc đáp: "Thân làm đệ đệ, biết nhị ca sắp đi xa, về tình về lý thì con đều nên đến tiễn huynh ấy."
"Bên ngoài đồn con đã châm chọc chế nhạo nhị ca, có đúng vậy không?"
"Phụ thân, Người cũng nói đó là lời đồn, mà đã là lời đồn thì toàn là bịa đặt, không thể tin được." Y lắc đầu phủ nhận.
"Vậy có người nghe được cuộc nói chuyện giữa hai con không?" Gã lại hỏi.
"Lúc đó có Chu Thạch bên cạnh con." Y đáp: "Nhưng Chu Thạch là thủ hạ bên người con, hẳn là phụ thân sẽ không tin tưởng hoàn toàn lời hắn nói."
Nghiêm thị nhìn Ninh Uyên, lại nhìn Ninh Như Hải, rồi nói: "Uyên Nhi, bây giờ lời đồn đãi bên ngoài đã quá ầm ĩ rồi. Phụ thân con chỉ muốn tra rõ chuyện này giúp con thôi. Con nghĩ kỹ lại xem, trừ thủ hạ bên người con ra thì thật sự không có ai nghe được đêm đó con và nhị ca đã nói gì chứ?"
"Mẫu thân cũng biết mà." Ninh Uyên ngẩng lên nhìn Nghiêm thị: "Dù nhị ca bị tống ra khỏi phủ vì lý do gì đi chăng nữa, thì huynh ấy nhất định cũng đã rất khó chịu. Cả phủ này không ai muốn đi tiễn huynh ấy, con chỉ muốn làm trọn tình nghĩa huynh đệ nên mới đi thôi, không ngờ lại bị người ta bẻ cong thành thế này. Đúng là nghe mà lạnh lòng ạ!"
Khóe miệng Nghiêm thị hơi méo đi, cố lắm mới giữ được nụ cười bên môi. Y nói rằng mình đi tiễn là vì muốn trọn tình huynh đệ, khác nào đang ngầm mắng kẻ làm cha làm mẹ như họ đã làm sai rồi! Cha mẹ như họ mà cũng không muốn đi tiễn con, y là đệ đệ đi tiễn mà lại bị chỉ trích, đúng là nực cười!
Bà ta hiểu được ý đó của y, tất nhiên là Thẩm thị và Ninh Như Hải cũng hiểu.
Thẩm thị hừ lạnh: "Uyên Nhi nói đúng đấy. Chúng ta đều biết vì sao Ninh Tương bị đuổi đi, giờ lại phủ một cái tội danh không có chứng cứ lên đầu Uyên Nhi, đúng là vô lý đến cùng cực!"
"Nhưng quan sai lại có di thư mà Tương Nhi lưu lại ạ." Nghiêm thị đè ngực mình, tỏ ra buồn bã vô cùng: "Đúng là Tương Nhi đã phạm sai lầm, lão gia và lão phu nhân nghiêm phạt nó là phải. Nhưng con là mẫu thân, đã không thể dạy dỗ nó đến nơi đến chốn thì thôi, giờ nó chết thảm mà con cũng không thể làm gì cho nó cả, thật sự là đau lòng ạ." Dứt lời, bà còn lau lau khóe mắt, nức nở hai tiếng.
"Sao ta lại hiểu ý con là, để giải oan cho Ninh Tương mà con muốn trừng phạt Ninh Uyên nhỉ?" Thẩm thị nhíu mày nhìn Nghiêm thị: "Chưa nói đến việc Uyên Nhi có thực sự có tội hay không - dù trước đây hai đứa nó thực sự có xích mích, thì cũng chỉ là tranh chấp vặt giữa trẻ con thôi. Ninh Tương đã phạm quá nhiều sai lầm nên mới bị đuổi đi, vốn là đi mấy tháng rồi về là được, nhưng nó lại tự sát ư? Đó không phải là tự sát để rửa oan, mà là tự sát để thái độ với trưởng bối chúng ta!
Nó đã không tiếc mạng mình như thế, lúc sống chẳng giúp ích được gì cho Ninh gia, chết rồi lại muốn hắt nước bẩn lên đệ đệ nó ư? Đúng là thứ không biết hối cải!"
Khó trách sao Thẩm thị lại tức giận như thế - việc Ninh Tương mưu hại Ninh Như Hải đã chọc phải vảy ngược của bà rồi. Bây giờ người ta xôn xao lên như thế cũng chi vì một "bức di thư" mà Ninh Tương để lại - vì ích kỷ của bản thân mà bêu danh cả gia tộc, thật sự là đại bất hiếu mà!
Bây giờ trong mắt Thẩm thị, Ninh Tương nào còn là tôn tử của bà nữa, mà đã thành tội nhân của Ninh gia. Vì tội nhân này mà có thể tôn tử duy nhất còn khỏe mạnh của bà sẽ bị phạt, sao bà có thể không giận được chứ.
"Lão phu nhân, con cũng chỉ suy nghĩ vì Ninh gia chúng ta thôi mà. Bây giờ người ta đã đồn thành như thế, dân chúng ai ai cũng kêu oan cho Tương Nhi, dù có phải oan uổng Uyên Nhi thì cũng phải dẹp yên lời đồn xuống trước đã." Nghiêm thị che ngực, tỏ ra đau đớn tột cùng: "Uyên Nhi cũng là con của con, sao con có thể đang tâm trách phạt nó được. Nhưng nếu không cho người ta một câu trả lời hợp lý, thì chỉ sợ không chỉ danh tiếng của lão gia mà cả danh tiếng của Uyên Nhi cũng sẽ bị hủy hoại mất!"
Ninh Uyên lạnh lùng nhìn Nghiêm thị - nếu không biết bản mặt thật của bà ta từ trước, thì có khi y đã tưởng là bà ta đang thật sự đau lòng cho "các con" của mình.
"Phu nhân nói đúng, dù gì thì việc này cũng phải có một kết thúc, không thể mặc cho người ngoài nói mãi như thế được." Ninh Như Hải cũng nói.
"Kết thúc? Ngươi định kết thúc thế nào? Chẳng lẽ là phạt một đứa trẻ vốn chẳng làm gì sai ư?" Thẩm thị chỉ vào Ninh Uyên, không thể tin vào tai mình: "Bây giờ ngươi chỉ có một nhi tử hữu dụng là Uyên Nhi thôi! Ngươi muốn phạt cháu ta, nhưng ta lại không muốn đấy! Là ta bảo ngươi hạ lệnh trục xuất Ninh Tương ra khỏi phủ, nếu ngươi thực sự muốn giải oan cho Ninh Tương thì cũng phạt ta luôn đi!"
Thẩm thị liên tục vỗ mạnh xuống bàn trà. Ninh Như Hải giật mình, Nghiêm thị tỏ ra sợ hãi, nhưng ánh mắt bà ta lại lóe lên nét lạnh lẽo.
Thế mà bà già này lại che chở thằng nhóc kia như thế, không coi Trạm Nhi của ta ra gì! Bà dám nói thằng nhãi kia là "nhi tử hữu dụng" duy nhất của lão gia ư, bà đã nhầm rồi! Để xem sau này ta xử lý Ninh Uyên thế nào!
Nghiêm thị đang vắt hết óc để nghĩ cách ứng phó với Thẩm thị, nào ngờ Ninh Uyên lại đột nhiên quỳ xuống, cung kính dập đầu với bọn họ: "Xin tổ mẫu và phụ thân trách phạt con đi ạ!"
Nhất thời, ba người sửng sốt, không ngờ y lại nói vậy. Thẩm thị kinh ngạc: "Uyên Nhi à, cháu có biết mình đang nói gì không thế?"
"Thưa tổ mẫu, dù sao thì chuyện này cũng có dính dáng đến Uyên Nhi. Nếu chỉ trách phạt Uyên Nhi là có thể dẹp tan lời đồn về phủ chúng ta, thì Uyên Nhi tình nguyện chịu chút oan ức này ạ." Dừng lại một chút, y nói tiếp: "Hơn nữa, đúng là trước đây giữa cháu và nhị ca đã có chút tranh chấp. Đôi khi ở trường, cháu cũng háo thắng quá mức mà không biết giữ lại thể diện cho nhị ca. Để lời đồn phát triển đến mức độ như bây giờ, cháu cũng có một phần trách nhiệm. Xin tổ mẫu hãy phạt cháu đi ạ."
Nghiêm thị kỳ lạ nhìn Ninh Uyên, tự dưng thấy khung cảnh này quen quen. Bà nghĩ một lúc thì nhớ ra - mùa đông năm ngoái khi Liễu thị muốn vu việc lấy trộm ngọc bích cho y, chẳng phải y cũng quỳ xuống nhận sai với mình như thế này sao?
Chẳng lẽ bây giờ thằng nhóc này cũng định như lúc ấy... lùi một bước để tiến ba bước?
Nhưng bây giờ, y định thoát tội như thế nào đây?
Nghiêm thị thầm tính toán thật nhanh, phải làm sao để chọc thủng gian kế của Ninh Uyên trước mặt mọi người. Ngờ đâu y lại nói tiếp: "Xin phụ thân phạt con đến điền trang ở trấn Hương Hà để tự hối lỗi ạ!"
"Điền trang ở trấn Hương Hà? Con muốn đến đó thật sao?" Nhất thời, Ninh Như Hải không thể tin vào lỗ tai mình.
Lý do chỉ có một --- trong các thành trấn phụ thuộc thành Giang Châu ở xung quanh, thì trấn Hương Hà là nơi nghèo nàn thảm hại nhất. Không chỉ thường xuyên có bệnh dịch, mà đất đai ở đó cũng cằn cỗi, là nơi có sản lượng thấp nhất trong số các điền trang của Ninh gia, đã lâu rồi chẳng nộp được gì lên. Mấy năm nay, tội phạm cũng chẳng muốn bị phân đến đó để làm khổ sai, chứ đừng nói là một thiếu gia cành vàng lá ngọc như Ninh Uyên.
"Uyên Nhi à, dù cháu có chấp nhận bị phạt thì cũng đừng đến trấn Hương Hà! Cháu có biết đó là nơi thế nào không?" Thẩm thị không thể tin được: "Đến ăn xin cũng không muốn đến nơi đó, cháu đến đó chỉ tổ khổ thân mình thôi!"
"Nếu nơi ấy không khổ, thì không phải là trừng phạt rồi." Y đáp: "Chỉ có để cháu đến nơi khắc nghiệt như thế, thì người ngoài mới nghĩ là phụ thân thực sự đang phạt cháu, rồi sẽ không dị nghị gì nữa."
"Được, nếu con đã nhất quyết muốn vậy." Ninh Như Hải vốn đang không biết phải thuyết phục Thẩm thị thế nào, nay được Ninh Uyên tặng không một bậc thang thì vội bước xuống: "Chỉ là nơi đó vốn kham khổ, mà con thì lại mang danh đi chịu phạt nên ta không thể cho con mang gì theo được. Mọi thứ con đều phải tự làm, con đã nghĩ kỹ chưa?"
"Con đã nghĩ kỹ rồi." Ninh Uyên quỳ trên mặt đất, lại dập đầu thêm lần nữa: "Nhưng mà phụ thân, con có một thỉnh cầu."
"Nói đi."
"Lần này đến điền trang ở trấn Hương Hà, con muốn phụ thân cho con toàn quyền xử lý sự vụ ở đó." Nói đến đây, y ngẩng lên nhìn Nghiêm thị. Còn bà ta thì ngẩn ra, vô thức siết chặt khăn gấm trong tay.
"Con muốn quyền lực như thế để làm gì?" Ninh Như Hải ngạc nhiên: "Chuyện trong điền trang đã có quản gia ở điền trang lo liệu, con có hiểu gì đâu, có quyền để làm gì chứ."
"Vì lần này con đến đó không chỉ để chịu phạt, mà còn để phụ giúp phụ thân nữa." Y dừng lại một chút: "Nếu hài nhi nhớ không nhầm, thì đã ba năm rồi trấn Hương Hà chưa nộp lên được chút lương thực nào. Ba năm có vào mà không có ra, không thể nói là không có chút trách nhiệm nào của quản gia. Bình thường phụ thân luôn bận rộn, khó mà để tâm đến chuyện nhỏ này được. Con thân là thiếu gia của Ninh phủ, tất nhiên là phải giúp đỡ phụ thân.
Lần này con đến đó, một là để chịu phạt, hai là để điều tra. Nếu thực sự có con chuột nào ở giữa ăn chặn để bỏ của vào túi riêng, thì con nhất định sẽ cật lực điều tra, tuyệt không để sót một con nào."
Y nói rất bình tĩnh, và cũng rất hợp tình hợp lý. Dù gì y cũng là Ninh thiếu gia, nếu có thế lực hạ nhân tự phát nào ở đó ỷ vào việc y đến đó chịu phạt để bất kính với y, thì cũng đồng nghĩa với việc không nể mặt gia chủ là Ninh Như Hải. Hơn nữa, đúng là đã nhiều năm trấn Hương Hà không nộp gì lên được. Một nơi chẳng quan trọng gì như thế, có trao hết quyền lực cho Ninh Uyên thì Ninh Như Hải cũng không mất gì cả.
"Lão gia." Nghiêm thị đột nhiên mở lời: "Thiếp nghĩ Uyên Nhi còn nhỏ, sao mà hiểu được cách điều hành một trang viên. Ngộ nhỡ nó làm ra sai sót gì đó, khiến dân chúng bên đó oán thán, thì chẳng phải là mất hết thanh danh của lão gia sao?"
"Ta lại thấy, đây đúng là lúc để Uyên Nhi học hỏi chút kinh nghiệm thực tế." Thẩm thị nói "Nếu đã không nộp được lương thực lên, thì bây giờ trấn Hương Hà chỉ là một nơi rỗng tuếch, dù Uyên Nhi có lỡ làm gì sai thì cũng chẳng có tổn thất gì hơn nữa được. Mà lần này đúng là Uyên Nhi phải chịu oan ức để bảo toàn danh tiếng cho phủ ta, nhưng lỡ đám cẩu nô tài bên đó nghĩ là nó bị phạt vì không được chúng ta yêu thương nữa, rồi bắt nạt nó thì sao?"
Nghiêm thị đang muốn phản bác thêm nữa, nhưng Ninh Như Hải lại ngắt ngang: "Lão phu nhân nói đúng. Dù gì cũng là một nơi vô dụng, dù Uyên Nhi có làm sai thì cũng chẳng tệ hơn được."
Rồi gã nhìn Ninh Uyên, trầm giọng nói: "Vi phu đồng ý với con, cho con toàn quyền xử lý mọi sự vụ ở điền trang trấn Hương Hà. Quản gia ở đó có nghĩa vụ phải nghe lời và giúp đỡ con, con cứ đến đó một thời gian đi. Chờ tình hình trong thành ổn định lại rồi, ta sẽ tìm cớ để đón con về."
"Cảm tạ phụ thân thành toàn." Ninh Uyên cung kính dập đầu.
---
Về đến chính sảnh Thụy Ninh viện, Nghiêm thị sầm mặt ngồi ở ghế chủ vị. Từ ma ma sợ hãi bưng trà lên, thấy bà ta như vậy thì lẳng lặng để trà lên bàn, yên lặng lui sang một bên.
Trong phòng yên lặng đến độ nghe được tiếng kim rơi. Đến khi chén trà nóng hổi đã hoàn toàn nguội lạnh, Từ ma ma mới nghe được Nghiêm thị nói: "Ngươi nói xem, có phải thằng nhãi Ninh Uyên kia đã nhìn ra được cái gì không... Có bao nhiêu chỗ khác sao nó không đi, mà lại khăng khăng muốn đến trấn Hương Hà?"
"Thưa phu nhân, đó chỉ là trùng hợp thôi ạ, Người đừng nghĩ nhiều." Từ ma ma khom người đáp: "Tam thiếu gia chỉ là trẻ con, lại chưa ra khỏi thành bao giờ, sao lại biết đến chuyện ở trấn Hương Hà được."
"Ngươi nói cũng đúng. Nhưng nói thế nào thì ta cũng thấy việc nó chủ động nhận sai rồi đề nghị đến đó chịu phạt... không đơn giản chỉ là chịu phạt đâu, mà nhất định là có âm mưu khác." Nghiêm thị mờ mịt nói: "Nhất định không thể để công sắp xếp lần này của ta... không chỉ không lôi được nó xuống nước, mà ngược lại còn tạo cơ hội mới cho nó!"
"Nếu phu nhân đã bận tâm đến vậy, không bằng cũng xử lý Tam thiếu gia như đã làm với Nhị thiếu gia vậy, vừa sạch sẽ vừa không lo hậu hoạn?" Từ ma ma nói: "Triệu Sơn đã bảo nô tỳ là, nếu phu nhân muốn dùng đến ông ta thì chỉ cần ra giá hợp lý là được, rồi núi đao biển lửa gì ông ta cũng vui lòng xông vào vì phu nhân."
"Phải. Chỉ cần ra khỏi thành, đến nơi hoang vắng rồi... Thì chuyện gì cũng có thể xảy ra." Nghiêm thị mỉm cười, gật đầu: "Thế mà bà già kia lại đánh giá thằng nhóc này cao như thế, còn nói nó là tôn tử hữu dụng duy nhất nữa chứ, hoàn toàn chẳng coi đích tử danh chính ngôn thuận là Trạm Nhi của ta ra gì cả. Không biết đến lúc hai khúc thi thể của tôn tử hữu dụng duy nhất được đưa đến trước mắt bà ta, thì bà ta còn nói được câu đó nữa không!"
Dứt lời, Nghiêm thị liếc nhìn Từ ma ma: "Ngươi đi sắp xếp đi, bảo Triệu Sơn là nhất định không được để lại chút vết tích nào. Nếu không, một đồng hắn cũng đừng mong lấy được!"
"Phu nhân yên tâm, nô tỳ hiểu rồi. Triệu Sơn cũng là người biết chừng mực."
---
Trong Trúc Tuyên đường.
Ninh Uyên đang chỉ đạo tỷ muội Bạch thị thu dọn đồ đạc thì Ninh Mạt vội vã bước vào. Hắn nói thẳng: "Ta nghe nói ngươi chủ động yêu cầu đến điền trang trấn Hương Hà để chịu phạt, thật sao?"
"Ngươi cũng thấy ta đang làm gì rồi đó, chẳng lẽ là để du sơn ngoạn thủy ư?" Ninh Uyên cười cười, để Ninh Mạt ngồi xuống rồi pha trà cho hắn: "Hôm nay ngươi đã đến đây hai lần rồi đấy. Nhiều người nhiều mắt, ngươi không sợ đại phu nhân nghi ngờ à?"
"Ta đang ngồi trong phòng thì nhận được tin, thật sự là không nhịn nổi mới qua đây hỏi cho rõ ràng." Ninh Mạt đã bình tĩnh lại: "Ngươi biết trấn Hương Hà là nơi thế nào chứ? Ngay cả ăn mày cũng biết nơi đó rất nghèo nàn, đến gà cũng chẳng có sỏi mà ăn. Sao ngươi lại đòi đến đó chịu khổ làm gì?"
"Có vài việc bây giờ ta chưa tiện kể ngươi nghe, cũng khó mà nói rõ ràng trong hai ba câu được. Ngươi chỉ cần biết ta không phải kẻ ngu xuẩn, vậy là được." Ninh Uyên cười cười: "Đại phu nhân nghĩ có thể dùng cái chết của Ninh Tương để kéo ta xuống nước, thì ta cũng có thể biến nó thành cơ hội của ta. Nếu trấn Hương Hà không có thứ hấp dẫn ta, thì ngươi nghĩ ta thật khờ đến độ đến đó làm ruộng thật hả?"
"Nói cũng phải. Con ruồi không đậu vào quả trứng không ung, ngươi luôn có lý do của ngươi. Xem ra là ta quan tâm thừa rồi." Ninh Mạt nhìn Ninh Uyên một chốc, xác định y đang nghiêm túc thì lắc đầu, thở dài một hơi.
"Rốt cục là ngươi đang khen hay đang mắng ta vậy?" Y bật cười, lúc sau lại nói: "Nhưng lần này ta đi chắc cũng khá lâu, ngươi để ý chuyện trong nhà hộ ta. Còn mẹ ta và Hinh Nhi, cũng nhờ ngươi chăm sóc nhé."
"Ngươi yên tâm, ta biết mà." Ninh Mạt gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.