Trấn Hương Hà ở phía bắc Giang Châu, là một trong các trấn phụ thuộc của thành Giang Châu. Trước đây nó vẫn nộp lương thực hàng năm lên cho trấn chủ, nhưng sau một trận bệnh dịch bùng phát thì sản lượng thu hoạch ở đây đồng loạt giảm mạnh, phàm là nhà dư dả một chút thì đều chuyển đến các thôn trấn giàu có khác, ở lại đều là những người làm nông nghèo khổ. Vì đất không trồng cây được nên họ đã nghèo lại càng nghèo hơn, dù đôi khi được quan phủ tiếp tế thì hàng năm vẫn có rất nhiều người chết đói. Cái danh cằn cỗi của trấn Hương Hà đã vang xa, thậm chí triều đình cũng bắt đầu dẫn những tội nhân lưu vong về đây, để họ tự sinh tự diệt ở trấn Hương Hà.
Trong đêm đen mịt mờ, xe ngựa của đoàn Ninh Uyên đi thẳng trên đường hướng về phía Bắc. Chu Thạch ngồi phía trước đánh xe, tỷ muội Bạch Đàn Bạch Mai ngồi trong xe may lại quần áo bị rách, còn Ninh Uyên thì đang đọc lại sổ sách lấy được từ chỗ quản gia.
Trong sổ sách ghi lại toàn bộ sản nghiệp của Ninh gia ở điền trang trấn Hương Hà, bao gồm số lượng mẫu ruộng, phòng ốc, hạ nhân và thu chi các năm gần đây. Điều Ninh Uyên chú ý là - bắt đầu từ trận bệnh dịch năm đó, sản lượng thu hoạch của điền trang đã giảm hơn nửa, sau đó thì luôn giữ trạng thái thu vào không bù nổi chi ra. Không chỉ không nộp được gì lên trên, mà để duy trì sinh hoạt hàng tháng cho hạ nhân ở đó, hàng năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-quy-lai/1135140/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.