Chương trước
Chương sau
Trấn Hương Hà ở phía bắc Giang Châu, là một trong các trấn phụ thuộc của thành Giang Châu. Trước đây nó vẫn nộp lương thực hàng năm lên cho trấn chủ, nhưng sau một trận bệnh dịch bùng phát thì sản lượng thu hoạch ở đây đồng loạt giảm mạnh, phàm là nhà dư dả một chút thì đều chuyển đến các thôn trấn giàu có khác, ở lại đều là những người làm nông nghèo khổ. Vì đất không trồng cây được nên họ đã nghèo lại càng nghèo hơn, dù đôi khi được quan phủ tiếp tế thì hàng năm vẫn có rất nhiều người chết đói. Cái danh cằn cỗi của trấn Hương Hà đã vang xa, thậm chí triều đình cũng bắt đầu dẫn những tội nhân lưu vong về đây, để họ tự sinh tự diệt ở trấn Hương Hà.
Trong đêm đen mịt mờ, xe ngựa của đoàn Ninh Uyên đi thẳng trên đường hướng về phía Bắc. Chu Thạch ngồi phía trước đánh xe, tỷ muội Bạch Đàn Bạch Mai ngồi trong xe may lại quần áo bị rách, còn Ninh Uyên thì đang đọc lại sổ sách lấy được từ chỗ quản gia.
Trong sổ sách ghi lại toàn bộ sản nghiệp của Ninh gia ở điền trang trấn Hương Hà, bao gồm số lượng mẫu ruộng, phòng ốc, hạ nhân và thu chi các năm gần đây. Điều Ninh Uyên chú ý là - bắt đầu từ trận bệnh dịch năm đó, sản lượng thu hoạch của điền trang đã giảm hơn nửa, sau đó thì luôn giữ trạng thái thu vào không bù nổi chi ra. Không chỉ không nộp được gì lên trên, mà để duy trì sinh hoạt hàng tháng cho hạ nhân ở đó, hàng năm Ninh phủ còn phải bù lại một khoản. Nói cách khác là, việc Ninh phủ giữ lại điền trang kia hoàn toàn chỉ là công dã tràng, có bỏ ra mà không biết ngày nào mới thu lại được.
Tất nhiên là Ninh Như Hải không muốn làm một vụ làm ăn lỗ vốn như thế, nhưng gã có không muốn làm thì cũng phải làm, vì tất cả sản nghiệp gia tộc của Ninh phủ bây giờ đều được hoàng thượng ban tặng từ khi Ninh Như Hải mới được phong tước. Đó là ân điển của Thiên gia, nên gã không thể không giữ lấy. Nếu gã để hoang điền trang kia, thì nó sẽ trở thành nhược điểm để người ta kiện gã ra Kim Loan điện, buộc gã vào tội đại bất kính.
Ninh Uyên khép sổ sách lại, trầm tư nghĩ ngợi chuyện gì đó, im lặng hồi lâu. Bạch Đàn mở hộp thức ăn ra, đưa cho y một hộp mơ ngâm vàng ươm: "Đèn này tối lắm ạ, đọc sách lâu sẽ mỏi mắt lắm. Thiếu gia ăn mơ cho mát họng ạ!"
Y bỏ một quả mơ vào miệng, nói: "Khổ cho các em rồi, phải theo ta chạy cả đêm."
Bạch Đàn không nói gì, nhưng Bạch Mai lại lên tiếng: "Phải đó thiếu gia, sao chúng ta phải đi vào giữa đêm ạ? Đợi sáng sớm mai đi không phải là tốt hơn sao?"
"Đi ban ngày tất nhiên là tốt hơn rồi, nhưng nếu muốn bắt được những thứ chỉ xuất hiện vào ban đêm, thì phải tranh thủ lúc trời tối trăng mờ mới là tốt nhất." Y cười nói: "Mơ ngon lắm, các em cũng ăn mấy miếng đi, chỉ sợ tạm thời bây giờ vẫn chưa ngủ được."
Xe ngựa lại đi thêm một đoạn nữa. Trăng vốn sáng ngời trên bầu trời, chợt bị một làn mây đen che khuất. Ngay đúng đó, Ninh Uyên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi thốt nhiên mở bừng mắt ra, vung tay tắt ngọn đèn trong xe đi.
Dường như Chu Thạch ở ngoài cũng đã có chuẩn bị, ăn ý cực kỳ mà quất mạnh hai roi vào mông ngựa. Tự dưng bị đau, con ngựa hí dài một tiếng rồi chạy như điên.
"A!" Tỷ muội Bạch thị bị giật mình, ngã trái ngã phải trong buồng xe. Thế mà Ninh Uyên lại đứng lên trên xe ngựa xóc nảy như thế, vén rèm lên vươn nửa người ra ngoài.
"Đã xuất hiện rồi, đang ở phía sau!" Chu Thạch vừa quất ngựa vừa nói: "Có tổng cộng ba người, đã bám theo từ khi chúng ta ra khỏi thành, xem ra hai người hai bên là thuộc hạ còn ở giữa mới là kẻ cầm đầu. Thiếu gia cần giúp một tay không?"
"Không. Ngươi tập trung giữ xe đi, để ý Bạch Đàn với Bạch Mai là được." Ninh Uyên nhìn lại thì thấy - đúng là có ba người áo đen đang cưỡi ngựa đuổi theo họ. Một người thấy Ninh Uyên ngó ra thì lập tức lấy cung tiễn trên lưng xuống, giơ lên nhắm thẳng vào y. Tiếc là kẻ nọ rõ ràng không giỏi bắn tên khi cưỡi ngựa - mũi tên kia chưa đến gần xe ngựa thì đã chập choạng chệch hướng rồi.
Mắt Ninh Uyên lạnh xuống, phi thân lên nóc xe, chạy nhanh hai bước rồi nhảy xuống, người nhẹ như bay mà phi thẳng đến chỗ người vừa bắn tên.
Kẻ nọ đeo khăn che mặt, thấy y phi đến thì hoảng sợ rõ ràng. Theo phản xạ, hắn vội ghìm cương ngựa lại, nhưng đã chậm rồi --- chỉ thấy vạt áo trắng tinh của Ninh Uyên lướt qua cổ hắn, rồi đôi mắt hắn vĩnh viễn dừng ở trạng thái trợn trừng như vậy. Tay hắn vẫn cầm cương, nhưng người thì đã ngã ngửa xuống đất như một miếng bùn nhão, trên cổ còn lồ lộ vết thương đang chảy máu ồng ộc.
Bàn chân Ninh Uyên khẽ nhón lên lưng ngựa, trở tay hất giọt máu dính trên chủy thủ đi, rồi lại nhảy lên không trung, đánh về phía tên thuộc hạ còn lại. Người nọ nhanh tay hơn nhiều, hẳn là sợ hãi khi thấy đồng bọn của mình bị gϊếŧ dễ dàng như vậy, thế mà lại quay ngựa muốn chạy trốn. Nhưng sao y có thể để hắn như ý được - chủy thủ khẽ vung lên, cắm gọn lên lưng hắn.
Hệt như người thứ nhất, kẻ thứ hai này cũng chết ngay lập tức, chẳng kịp hô lên tiếng nào.
Lúc này, chỉ còn một người áo đen cuối cùng, cũng chính là kẻ cầm đầu. Kẻ này dày dạn kinh nghiệm hơn hai thủ hạ nhiều, thấy Ninh Uyên xử lý hai người kia nhanh gọn như thế thì nhận ra rồi --- y không dễ chọc chút nào!
Nhưng gã không mù quáng ra tay, cũng không quay đầu chạy trốn, mà chỉ ghìm cương ngựa lại, giữ vững tư thế phòng bị mà quan sát Ninh Uyên.
Ninh Uyên thong thả đến bên xác người thứ hai, rút chủy thủ trên lưng hắn ra, rồi quay lại đối diện với tên đầu lĩnh nọ.
Dù vừa liên tục gϊếŧ hai người, nhưng áo bào trắng trên người y vẫn không dính một giọt máu nào, mà vẻ mặt cũng bình tĩnh như nước, chẳng có vẻ gì là hoảng sợ khi mới gϊếŧ người. Nhìn ánh mắt lặng như nước của y, tên đầu lĩnh chợt lạnh cả sống lưng, chợt có ảo giác rằng --- trước mặt gã nào phải là một thiếu gia mười bốn tuổi trói gà không chặt, mà phải là La Sát bò ra từ cửa Địa Ngục mới đúng!
Chết tiệt! Nghiêm phu nhân tìm đâu ra hàng này cho mình thế này! Khác hẳn Ninh nhị thiếu gia ở núi Ngọc Linh hôm trước!
"Nói, ai phái ngươi đến?" Ninh Uyên vẩy máu trên chủy thủ đi, hỏi gã.
"Là..." Gã nuốt nước miếng, hoảng sợ vô cùng, gần như không nghĩ gì mà đã khai luôn: "Là Nghiêm phu nhân ở Ninh phủ... Đám tiểu nhân chỉ là nhận tiền làm việc thôi, không ngờ lại đụng phải thiếu gia..."
Gã lại nuốt nước miếng cái nữa, run rẩy: "Hai người này chết thì chết thôi, coi như là để thiếu gia hả giận. Xin thiếu gia tha cho tiểu nhân một mạng, sau khi ta về nhất định sẽ báo cáo với Nghiêm phu nhân, từ nay về sau tuyệt không tìm tới thiếu gia nữa..."
Vừa nói, gã vừa kéo cương ngựa lùi lại, nhưng tay lại lần mò ra đằng sau. Thừa lúc Ninh Uyên chưa kịp chuẩn bị, gã chợt móc ra một con nỏ dài chừng một cánh tay, bắn thẳng ba mũi tên về phía y!
Tên nọ bay quá nhanh, y chỉ kịp mở to mắt thì ngực đã bị đâm trúng. Cơ thể gầy yếu của y bị xung lực đẩy thẳng về phía sau, ngã mạnh xuống mặt đường, bay lên một đám bụi lớn.
Rõ ràng là tên thủ lĩnh kia rất tự tin vào cái nỏ của mình. Thấy Ninh Uyên bị bắn trúng rồi nằm đó hồi lâu mà chưa ngồi dậy được, gã nghĩ là y đã bị tên đâm xuyên tim rồi, chết không kịp ngáp!
Vừa lau mồ hôi rịn ra trên trán, gã vừa nhảy xuống ngựa, nhổ ra một bãi nước bọt: "Hừ! May là ông đây phản ứng nhanh, không thì... cũng khó mà thắng thằng nhãi này được. Nghiêm phu nhân chưa nói gì về thằng nhóc này mà đã bảo bọn ông đi ám sát rồi, còn hại ông mất đi hai người huynh đệ! Lần này về phải báo giá cao ngất lên mới được, nếu không..."
Gã còn đang lẩm bẩm thì lỗ tai khẽ động, thốt nhiên nghe được một tiếng gió kỳ lạ. Kinh nghiệm hành tẩu giang hồ mấy năm qua làm gã vội ngồi xổm xuống theo bản năng, tránh được một thanh trường kiếm vừa quét qua đỉnh đầu. Nhưng con ngựa của gã thì không may mắn như vậy --- đầu ngựa rời ra theo ánh kiếm lóe lên, rơi bộp xuống đất, máu ngựa tanh hôi vẩy khắp người gã.
Gã hít ngược một hơi, vội lăn sang một bên. Nhưng thanh kiếm kia cứ như bùa đòi mạng mà đuổi theo gã, nhát nào nhát nấy cũng là đòi mạng. Khi gã chật vật lắm mới tránh đi được, rút được binh khí của mình ra thì mới thấy rõ mặt chủ nhân thanh kiếm nọ - là một thanh niên cao lớn đội mũ che mặt.
"Thiếu hiệp!" Thấy người này võ công cao cường, rõ ràng là chẳng có ý gì tốt, chắc chắn là mình đánh không lại, nên gã lại giở trò miệng lưỡi ra: "Thiếu hiệp này, không biết là tiểu nhân đắc tội người bao giờ, nên...."
Không đợi gã nói xong, thanh niên nọ lại vung kiếm lên lần nữa. Gã gắng gượng lắm mới đỡ được kiếm của đối phương, ai dè kiếm của gã lại rắc một cái, tươi sống bị chẻ làm đôi!
"Rốt cục là ai lại khỏe đến thế!" Đó là phản xạ đầu tiên của gã, cũng là ý nghĩ cuối cùng của gã trên đời này. Vì ngay khi kiếm của gã bị chém đứt, thì kiếm của thanh niên cũng theo đà đó mà tạc thẳng vào vai gã, lực đạo mạnh mẽ vô cùng, gần như đã chặt gã ra làm đôi.
Ở điểm cuối cùng của sinh mệnh, gã nhìn thấy được đôi mắt giấu dưới mạng che của thanh niên --- đó là một đôi mắt sắc như chim cắt, lạnh lùng như băng, tỏa ra khí lạnh chế ngự đối phương.
Một thanh niên khác cưỡi ngựa từ xa đến, dừng lại bên người thanh niên nọ rồi nhảy xuống ngựa, hổn hển kêu: "Thiếu, thiếu chủ đi nhanh thế, ta, ta còn..."
Nhưng hắn chưa nói hết câu thì thiếu chủ của hắn đã mặc kệ hắn ở đó, ném trường kiếm đầy máu đi rồi chạy đến bên Ninh Uyên đã không nhúc nhích gần đó, ôm y lên lay liên tục: "Ninh huynh, Ninh huynh! Ngươi tỉnh lại đi!"
Thấy thế, người nọ cũng bước đến, thấy trước ngực Ninh Uyên cắm ba mũi tên thì há hốc miệng ra: "Chuyện này... Này..."
"Ninh huynh còn thở, mau tìm đại phu!" Thanh niên kia nóng nảy cực kỳ, gần như là thét lên.
Đúng lúc đó, Ninh Uyên nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt ra, ho khan hai tiếng.
"Ninh huynh thấy sao rồi, có nghe rõ ta nói gì không?" Thấy y tỉnh, người kia vui mừng tột độ: "Đừng vội, bọn ta sẽ mang huynh đến chỗ đại phu ngay!"
"Hô Diên... Hô Diên Nguyên Thần?" Có lẽ do trời quá tối, Ninh Uyên phải nhìn chằm chằm thanh niên hồi lâu mới nhận ra được hắn là ai. Nhưng ngay sau đó, kẻ vốn phải thập tử nhất sinh do bị ba mũi tên găm vào ngực - là y - chợt tỉnh bơ ngồi dậy trước sự há hốc miệng ngạc nhiên của Hô Diên Nguyên Thần, thậm chí còn nhìn quanh hỏi: "Người kia đâu rồi?"
"...Ai cơ?" Hô Diên Nguyên Thần ngạc nhiên hồi lâu mới đáp: "Ninh huynh à, trên người huynh..."
"Người mặc áo đen vừa nãy ấy, đâu rồi?" Dường như y không kịp đợi hắn trả lời, vội đứng hẳn lên thì thấy ngay - xác một người một ngựa cách đó không xa, chết cực kỳ thê thảm. Y vội bước đến, xác định đó đúng là người mình đang tìm thì lẳng lặng đứng tại chỗ hồi lâu.
"Ninh huynh yên tâm, ta đã báo thù thay huynh rồi." Hô Diên Nguyên Thần đi tới sau y, dường như vẫn chưa hết vui mừng khi thấy y "cải tử hoàn sinh", nên trong giọng nói vẫn ánh lên vẻ hào hứng: "Rốt cục người huynh có sao không, có cần đi tìm đại phu..."
Nhưng Ninh Uyên lại ngắt ngang lời hắn, quay lại nhìn hắn, tay chỉ vào thi thể trên đất: "Ngươi nói là, người này do ngươi gϊếŧ?"
"Phải." Hắn gật đầu.
Cơ mặt y giật giật, hít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể nén được lửa giận, liền giơ chân lên đạp mạnh lên đầu gối hắn một phát!
Hô Diên Nguyên Thần bị đá bất ngờ, suýt nữa đã ngã sấp xuống. May mà hắn tuy xuất thân tôn quý, nhưng cũng không phải kiểu yếu đuổi đẩy phát là ngã, bị đá bất ngờ như vậy vẫn không đến nỗi ngã xuống thật, chỉ là... đau đến ngồi sụp xuống thôi: "Ninh huynh sao lại đá ta!"
"Ai bảo ngươi xen vào việc của ta! Sao ngươi lại gϊếŧ kẻ này!" Ninh Uyên túm túm tóc mình: "Nếu ta muốn gϊếŧ gã thì đã gϊếŧ luôn từ lúc phát hiện gã bám theo ta rồi! Mất công chờ đến bây giờ chính là để tìm một nơi thích hợp để bắt sống gã đấy! Ta mất công nửa đêm ra ngoài làm gì, chuẩn bị bao nhiêu là thứ, cuối cùng giờ lại hỏng hết rồi! Nhờ ngươi! Nhờ có ngươi đấy!"
"Hả? Bắt sống?" Hô Diên Nguyên Thần ngẩn ra, vội nhìn về phía thi thể đã lạnh kia, vứt luôn chuyện cái chân đau của mình ra khỏi đầu: "Ta không biết... Ta chỉ thấy gã làm Ninh huynh bị thương, tức giận quá nên mới..."
Nói đến đây, hắn lại nhìn về ngực y - nơi đó vẫn còn cắm ba mũi tên, rung rinh rung rinh theo từng động tác của y. Nhưng trông y đầy sức sống như thế, nào giống như là bị thương...
Y cũng cúi đầu, không chút do dự nhổ ba mũi tên kia ra, rồi mở vạt áo ra, chỉ chỉ vào tấm áo trong bằng sắt màu xám tro: "Thấy gì đây không? Là áσ ɭóŧ sắt ta mới mua chiều nay đấy. Ta đã biết trước là sẽ có người gây bất lợi cho ta ở ngoài thành, sao lại không chuẩn bị gì được. Có thứ đồ chơi này rồi, đừng nói là mấy mũi tên, mà đao kiếm muốn xuyên qua nó cũng phải mất kha khá sức đấy."
"Vậy ngươi..." Hắn ngẩn ra nhìn y,
"Phải đấy, vừa nãy ta chỉ giả vờ thôi. Chính là để chờ khi gã thả lỏng cảnh giác, đến gần ta để kiểm tra, thì ta sẽ bắt sống gã lại!" Y tức giận phất tay áo, nói xong thì hơi mất tự nhiên, lắc đầu: "Thôi thôi, người chết thì cũng đã chết rồi. Còn ngươi, sao nửa đêm nửa hôm ngươi lại đến chỗ hoang vắng thế này?"
Hô Diên Nguyên Thần còn chưa nói gì, Diêm Phi bên cạnh hắn đã thấy bất bình giùm: "Ninh công tử, sao ngươi phải hà khắc với thiếu chủ nhà ta như vậy? Thiếu chủ nửa đêm vội vàng chạy đến đây, còn không phải là vì lo cho công tử sao?"
"Lo cho ta?" Ninh Uyên sửng sốt.
Diêm Phi đáp: "Phải! Mấy hôm nay chuyện về Ninh công tử đã lan khắp thành, thiếu chủ lại quan tâm đến công tử, vốn định tối nay đến thăm công tử một phen, ai dè trong viện đã vắng bóng người từ lâu rồi. Tìm người hỏi dò mới biết được công tử bị đày đến trấn Hương Hà, thiếu chủ lập tức đuổi theo công tử ngay đấy!"
"Diêm Phi! Ngươi nói gì đấy!" Hô Diên Nguyên Thần khẽ quát một tiếng, như là sợ Diêm Phi nói quá nhiều rồi. Diêm Phi bĩu môi một cái, thầm nghĩ cái gì cần nói cũng nói hết rồi, nên lùi về sau một bước, không nói thêm nữa.
"Ngươi đừng nghe hắn nói bừa." Thấy Ninh Uyên đang nhìn mình một cách... kỳ lạ, Hô Diên Nguyên Thần tự dưng thấy chột dạ, khẽ nghiêng người đi: "Chỉ là ta ở trong thành đến phát chán rồi, cũng muốn đến trấn Hương Hà thăm thú vài hôm, trùng hợp gặp được Ninh huynh thôi."
Ninh Uyên thở dài. Tất nhiên y đã nhìn thấu đâu là sự thật rồi, nhưng để tránh làm Hô Diên Nguyên Thần xấu hổ, y vẫn nên vờ như không biết gì là hơn.
Y xoay người, đi về phía xe ngựa.
"Ninh huynh chờ chút!" Thấy Ninh Uyên như muốn đi, Hô Diên Nguyên Thần vội gọi.
"Sao nữa?" Y quay lại.
Nhất thời, hắn thấy hơi xấu hổ: "Vừa nãy... Vừa nãy thấy Ninh huynh gặp nguy hiểm, ta đã nhảy thẳng từ ngựa xuống. Con ngựa kia là nhất thời mua thôi, chưa được huấn luyện gì cả, bây giờ đã chạy đâu mất rồi. Nếu Ninh huynh cũng đi trấn Hương Hà, không bằng..."
"Ngươi không có ngựa, nhưng hắn ta thì có mà." Y chỉ về phía Diêm Phi sau lưng hắn: "Hai người cưỡi chung một con là ổn mà?"
"Với thể trạng của hai người chúng ta, thì để một con ngựa chở có hơi quá sức." Hắn nhìn y: "Huống gì, hai nam tử cùng cưỡi một ngựa... để người ta thấy thì lại xì xào không đáng có."
Vừa nãy, khi bị Hô Diên Nguyên Thần phá hỏng màn kịch bắt sống của mình, Ninh Uyên đã rất tức giận. Nhưng y đã đá hắn một phát rồi, còn nói đi nói lại hồi lâu như thế, nỗi tức giận này cũng chẳng còn bao nhiêu. Huống gì hắn làm vậy cũng chỉ vì lo cho y thôi, nếu y lạnh lùng quá thì cũng không phải... Nghĩ vậy, y lắc đầu nói: "Thôi được rồi, lên xe ta đi!"
Đèn trong xe ngựa lại được thắp lên lần nữa. Vì trong xe rất rộng, nên có thêm một thanh niên cao lớn như Hô Diên Nguyên Thần vào cũng không bị chật. Tỷ muội Bạch thị ngồi trước xe ngựa, vừa oán hận nhìn Ninh Uyên kiểu "Thiếu gia hại chúng em thật khổ" vừa vá lại xiêm y bị tên đâm thủng của y.
Ninh Uyên chỉ mặc áσ ɭóŧ, ngồi xếp bằng phía trong xe, đọc nốt quyển sách đang đọc dở kia. Hô Diên Nguyên Thần ngồi cạnh y, nhỏ giọng nói: "Nói thế là, người kia là do đích mẫu ngươi phái đến để ám sát ngươi? Mà ngươi muốn bắt sống tên kia, là để vạch mặt bà ta?"
"Ta không mong chờ một tên sát thủ là đủ để lật đổ Đại phu nhân, nhưng nếu gã có thể chứng thực được Nhị ca không tự sát mà là bị gϊếŧ, thì khốn cảnh của ta có thể được giải quyết rồi." Y liếc nhìn hắn: "Nếu ngươi đã muốn đi tìm ta, thì hẳn cũng biết trong thành đồn ta thành thế nào rồi chứ."
"Thì ra là vậy. Hóa ra thật sự ta đã cản trở ngươi rồi." Hắn tự giễu cười cười: "Khó trách ngươi lại tức giận như thế... Xin lỗi ngươi."
"Ngươi... không cần phải thấy thế đâu. Người không biết không có tội, huống gì ngươi cũng vì lo cho ta mà." Tự dưng hắn thành khẩn xin lỗi như vậy làm y không biết phải phản ứng ra sao. Nghĩ một lúc, tự dưng y nhìn đến đầu gối hắn, hỏi: "Chân ngươi không sao chứ?"
"Chân?"
"Vừa nãy ta đá... cũng khá mạnh đấy." Vừa nói, y vừa thấy hơi chột dạ. Người ta có ý tốt nên mới đến cứu mình, thế mà mình lại không biết điều như thế... May là hắn vốn tốt tính, nếu là người khác thì đã tức giận bỏ đi từ lâu rồi.
"Không sao đâu." Hô Diên Nguyên Thần cười nói: "Ngươi đá không mạnh lắm đâu, mạnh hơn nữa ta cũng chịu được rồi, chút lực đó có là gì."
Nhưng Ninh Uyên lại không tin. Y để sách trong tay xuống, bảo hắn: "Ngươi vén quần lên ta xem."
"Hả..." Hắn thoáng chần chừ: "Không cần đâu."
"Ngươi xấu hổ làm gì." Y thấy thật kỳ cục: "Cái chân kia là ta đá, nếu không xác nhận là nó không sao thì ta sẽ ăn ngủ không yên đấy." Dứt lời, không đợi hắn nói thêm gì nữa, y đã tự nhiên kéo đùi hắn qua rồi tháo giày hắn xuống, tự tay kéo ống quần hắn lên. Hắn không ngăn cũng không được mà ngăn cũng không được, đành phải mặc y thích làm gì thì làm.
"Xanh một mảng lớn rồi này... Sao lại nói là không sao chứ." Y ngước lên nhìn hắn, rồi bảo Bạch Đàn: "Em mang ít rượu thuốc ra đây."
"Chỉ là ứ đọng máu một chút thôi, va chạm một tí cũng bị thành thế này được, đâu thể xem là bị thương chứ." Thấy y nghiêm túc đến vậy, hắn hơi buồn cười.
"Ngươi luyện võ mà lại không biết chuyện cơ bản này à." Y liếc nhìn hắn: "Đầu gối và khuỷu tay không có nhiều da bảo vệ như những nơi khác; nhìn qua thì chúng có vẻ rất cứng cáp, nhưng thực chất cũng là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể. Nếu bình thường không để ý, thì cả cánh tay hoặc cả chân có thể bị phế bỏ chỉ vì vài vết bầm tím thôi đấy."
Lúc này, Bạch Đàn đã mang rượu thuốc và bông đến. Ninh Uyên đổ rượu ra bông, thử trên tay mình một chút rồi mới nhẹ nhàng thấm lên vết máu bầm trên đầu gối Hô Diên Nguyên Thần, cẩn thận xoa bóp.
Rượu thuốc tỏa ra hơi lạnh, nhưng hắn lại không để ý đến nó, mà vô thức nhìn chăm chăm vào Ninh Uyên. Nom y cực kỳ chăm chú, mỗi giọt rượu chảy tràn ra chân hắn đều bị y quệt đi ngay lập tức. Trong khoảnh khắc đó, nhiệt độ từ bàn tay y... chợt khơi lên một xúc cảm kỳ lạ từ đáy lòng hắn, mềm mềm ngưa ngứa, không thể gọi tên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.