Trong chính sảnh.
Mảnh vải lớn thêu chữ "Tế" treo phía trên linh vị, đằng sau bày hai chiếc quan tài. Người Ninh phủ đều đã mặc đồ trắng. Ninh Như Hải và Thẩm thị sầm mặt ngồi một bên; Nghiêm thị và các nữ quyến khác thì đang tiếp đón khách phúng viếng, vừa tiếp vừa lau nước mắt. Các di nương và tiểu thư khác thì có đủ loại biểu cảm, nhưng Ninh Uyên nhìn ra được --- trong cả phòng này không có ai là thật lòng khổ sở cả, ngược lại... phần lớn đang thầm hả hê.
Cũng khó mà trách được. Liễu thị vào phủ đã nhiều năm, ỷ vào việc Ninh Như Hải cưng chiều hai đứa con của mình mà liên tục hoành hành ngang ngược. Đừng nói là đám di nương - vốn chẳng thiếu người ngấm ngầm chán ghét ả, giờ ả đã chết đi rồi, lại còn chết thảm như thế, họ chưa vỗ tay khen hay thì thôi, sao lại phải lãng phí nước mắt của mình?
Chỉ là Nghiêm thị là khác biệt nhất - bà ta khóc đến xé gan xé phổi, như thể vừa mất đi người nào thân thiết lắm.
Sau khi khoác áo tang do hạ nhân ở cửa đưa cho, Ninh Uyên và Ninh Mạt bước vào lễ đường, thắp hai nén hương. Chợt nghe tiếng khách đến phúng viếng nhỏ giọng khuyên nhủ Nghiêm thị, bảo là gần đây Ninh phủ gặp nhiều tai ương quá, hẳn là chạm vào vận xui gì rồi, chủ mẫu là Nghiêm thị nên mời pháp sư về trừ tà là tốt nhất.
Vài người khác cũng nghi ngờ - xe ngựa đang yên đang lành như thế, sao tự dưng lại ngã lật xuống vách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-quy-lai/1135138/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.