Nghĩ đến đây, Tư Không Việt mới bình tĩnh lại. Gã nhìn Tào Quế Xuân đang run như cầy sấy, nói: "Đúng là chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng kể cả nếu Tào gia thực sự bị hãm hại, thì ngươi thân là gia chủ cũng phải chịu trách nhiệm! Bổn điện hạ phạt ngươi mất nửa năm bổng lộc, đồng thời cho ngươi một tháng để tra rõ chân tướng. Nếu một tháng sau mà ngươi vẫn không tìm ra thủ phạm đã động tay động chân, thì tội mưu phản vẫn sẽ giáng xuống Tào gia! Ngươi nghe rõ chưa!" "Dạ vâng, dạ vâng! Hạ quan đã rõ, nhất định hạ quan sẽ cố hết sức, lôi kẻ dám bất kính với Thiên gia kia ra trước công lý!" Nghe Tư Không Việt nói vậy, Tào Quế Xuân biết mình đã có cơ hội biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ rồi - một tháng là quá đủ để vụ này lắng xuống, kể cả ông có không tìm ra được thủ phạm thì đẩy bừa một đứa gia nô ra làm thế thân cũng được. Tào Quế Xuân dập đầu liên tục, còn Tư Không Húc thì cau mày: "Hoàng huynh, chuyện quá giới hạn thế này sao lại có thể giơ cao đánh khẽ như thế được... Nếu truyền đến tai phụ hoàng, chỉ sợ là..." "Ý Hoàng đệ là bổn điện không biết xử lý ư?" Tư Không Việt híp mắt nhìn Tư Không Húc: "Chính mắt ngươi cũng thấy rồi đấy, có thể việc lần này là do người khác hãm hại Tào đô đốc. Cuối cùng thủ phạm là ai còn chưa biết được, nếu ta cứ nghiêm phạt Tào đô đốc trong tình cảnh thiếu minh bạch thế này, thì không chỉ dọa sợ các quan viên mà còn đi ngược với quốc sách nhân từ của phụ hoàng. Thay vào đó, cho Tào đô đốc một cơ hội lấy công chuộc tội, tìm ra kẻ chân chính khinh thường Hoàng thất kia rồi danh chính ngôn thuận mà trừng trị, chẳng phải là tốt hơn ư?" Tư Không Húc nhìn lại Tư Không Việt - gã đã hiểu ra vị đại hoàng huynh này đang tính toán điều gì rồi. Nhất định là Tư Không Việt định dựa vào mối quan hệ giữa Tào Quế Xuân và Ôn Túc hầu để bám lấy Nguyệt tần rồi đối nghịch với gã! Nhưng ngoài mặt gã vẫn không tỏ vẻ gì, mà chỉ tỏ ra giận dữ, như thể chỉ đơn giản là phẫn nộ trước hành vi vượt giới hạn của Tào Quế Xuân. Một cuộc thi thuyền rồng đang yên đang lành, tự dưng lại quay ngoắt sang chính trị lắt léo như vậy, Không chỉ Tào Quế Xuân, mà Ninh Như Hải đứng bên cũng sợ hãi vô cùng --- lúc nãy khi Tào Quế Xuân nói bản vẽ của Tào gia là do đổi được từ tay Ninh gia, gã đã sợ đến nỗi suýt nữa thì vọt tim ra ngoài. May là Ninh Uyên cứng miệng đối đáp, tiến lùi thỏa đáng, không chỉ giúp Ninh gia tránh được một kiếp nạn mà còn cho Tào Quế Xuân một đường lùi. Đúng là gặp dữ hóa lành mà! Còn Ninh Tương --- từ khi chuyện này mới bắt đầu, mặt hắn đã trắng bệch, lẳng lặng đứng một bên, vờ như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng trong lòng hắn lại hiểu rất rõ --- đúng là hắn có cho người động tay động chân lên chiếc thuyền có hình khắc giao long thật, nhưng chỉ là làm hỏng bánh lái của thuyền thôi - mục đích của hắn chỉ là để thuyền của Ninh Uyên về hạng bét. Chuyện đổi "giao long" thành "rồng" ư.... Có cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám làm vậy. Nếu không... nếu có ngày mọi sự bại lộ, thì hắn cũng chỉ có đường chết. Nên giờ hắn mới sợ hãi - nếu chuyện này tra được ra hắn, thì hắn có mười cái miệng cũng không minh oan được! Viễn cảnh may mắn nhất là chuyện này cứ mơ hồ mà qua như thế thôi. Ninh Uyên đứng lên, liếc qua Ninh Tương, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Giờ mà đã sợ rồi sao? Đến khi về phủ mới là lúc ngươi thực sự phải sợ kìa! --- Vương Hổ và đám chân chèo thuyền được thưởng một trăm lượng vàng, nên sau khi tan cuộc và được Ninh Như Hải cho phép, họ không về quân doanh luôn mà hào hứng đi mua rượu thịt, chuẩn bị cho đại tiệc tối nay ở quân doanh. Họ cũng mời Ninh Uyên và Hô Diên Nguyên Thần đến chung vui; nhưng Ninh Uyên từ chối, lấy lý do là phải về nhà học bài. Không ngờ Hô Diên Nguyên Thần cũng không đi! Ninh Uyên còn nhỏ nên Vương Hổ có thể "tha" được, nhưng Hô Diên Nguyên Thần thì không! Người ta không muốn đi thì Vương Hổ cũng không khách sáo nữa, dẫn một đội binh đến khiêng người ta lên vác đi, làm đám người vây xem chỉ biết dở khóc dở cười. Hôm nay thuyền của Ninh phủ có thể về hạng nhất không chỉ nhờ "công lao" của Ninh Tương, mà còn nhờ tài lèo lái điệu nghệ của Vương Hổ và đám anh em nữa. Hô Diên Nguyên Thần ở khoang lái cũng chiếm một vai trò then chốt. Hắn từng nói với Ninh Uyên là ở Đại Hạ ít sông ngòi, nên hắn rất hứng thú với thuyền bè của Đại Chu. Nhưng y lại kinh ngạc vì - từ biểu hiện hôm nay của hắn thì y có thể thấy, hắn không chỉ "biết" lái thuyền mà còn đạt đến mức "thuần thục" nữa, chẳng giống gì một kẻ ngoại lai không biết gì về sông nước! Nếu hắn không nói dối y, thì đúng là mấy năm nay ở Đại Chu, hắn đã rất tập trung vào nghiên cứu thuyền bè và sông nước ở đây. --- Ninh Như Hải và Tào Quế Xuân đều là người làm quan, nay Tào gia xảy ra chuyện như thế, Ninh gia cũng không thể rình rang làm tiệc ăn mừng được, chỉ có thể đóng cửa làm bàn tiệc nhỏ trong nhà. Ninh Như Hải hiểu rõ --- Ninh Uyên có công rất lớn trong kết quả hôm nay, nên gã không chỉ cho y hết tiền thường, mà còn ngoại lệ cho phép Đường thị và Hinh Nhi xuất hiện ở bàn tiệc. Thấy thế, Liễu thị và Ninh Tương khó chịu vô cùng. Tiệc được một nửa, quản gia bước vào thông báo: Tào phủ vừa phái người đưa rất nhiều lễ phẩm đến, chỉ đích danh là tặng cho Ninh Uyên, coi như là cảm ơn y hôm nay đã đứng ra nói đỡ cho Tào gia trước mặt Tư Không Việt; đồng thời cũng là lời xin lỗi của Tào Quế Xuân vì đã hiểu nhầm Ninh gia. Ninh Uyên liền mượn hoa hiến Phật, tặng phần lớn chỗ quà đó cho mọi người, chỉ giữ lại một phần rất nhỏ cho mình. Ngay cả Ninh Tương cũng nhận được một tấm vàng nhỏ. Ninh Tương nhìn lá vàng này, nghĩ đến việc hắn đã tìm bao nhiêu cách để hại Ninh Uyên mà kết cục thì người ta chẳng bị thương chút nào, ngược lại còn rất đắc ý mà tức giận đến mụ mị đầu óc. Chưa ăn xong tiệc, hắn đã giả lả đứng lên, lấy cớ là trong người khó chịu để về trước với Liễu thị. Chẳng mấy ai quan tâm đến việc Ninh Tương rời đi, chỉ có Nghiêm thị là nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ lắc đầu. --- Ăn xong, Nghiêm thị trở về Thụy Ninh viện, ngồi trước bàn trang điểm gỡ trang sức trên tóc xuống. Từ ma ma đứng sau lưng chải tóc cho bà. Tháo được phân nửa, bà chợt thở dài, tay phải đặt trên khẽ co lại thành một nắm đấm. "Hay phu nhân đừng lo nghĩ nhiều nữa." Từ ma ma nhẹ giọng nói: "Từ lâu nô tỳ đã nhìn thấu - Nhị thiếu gia chỉ là một thằng ngu không hơn không kém, thật uổng công phu nhân nâng đỡ bấy lâu." "Vốn tưởng nó có vài phần thông minh, không ngờ lại ngu xuẩn đến bậc ấy, có cơ hội tốt đến mấy cũng hóa thành tai họa." Nghiêm thị lại thở dài: "Nhưng chuyện hôm nay cũng quá kỳ lạ... Đầu thuyền tự dưng đổi sang cho Tào gia thì cũng không sao, nhưng việc giao long bốn vuốt đổi thành rồng năm vuốt... Ta cứ cảm thấy là nhất định có liên quan đến Ninh Uyên." Từ ma ma đáp: "Tam thiếu gia chỉ là một đứa con nít thôi, đúng là có thông minh lanh lợi một chút thật, nhưng cũng không có gan dính đến việc động trời đó đâu. Hẳn là do kẻ thù của Tào gia làm, còn việc đổi đầu thuyền... thì chỉ là Tam thiếu gia ăn may thôi." "Rốt cục thằng nhóc kia là khôn hay may thì cũng chưa chắc được. Ngươi xem, gần đây Hà Tâm uyển đã hoàn toàn bị đẩy đến đường cùng, thậm chí hôm cúng bốn chín ngày cho Bình Nhi chúng ta còn âm thầm giúp Liễu thị đấy, nhưng có kết quả gì đâu?" Nghiêm thị liếc xéo Từ ma ma: "Tuyệt đối đừng coi thường thằng nhóc đó. Trước nay ta cứ nghĩ nó vụng về vô năng, hóa ra ta đã nhầm. Dù nguyên do có là gì thì hôm nay nó cũng đã chiếm hết mọi hào quang - vừa nãy ngươi cũng thấy đấy, ngay cả Tào gia cũng phải phái người đến đích danh cảm tạ nó. Chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, vị trí của nó trong lòng lão gia sẽ vượt quá cả Ninh Tương mất thôi." "Lão gia đánh giá cao ai cũng không quan trọng, dù sao cũng chỉ là hai thứ tử mà thôi. Chúng có tranh đấu thế nào cũng không đấu lại được Đại thiếu gia đâu, phu nhân luôn sắp xếp thỏa đáng, quân cờ nào đã hết tác dụng thì cất đi thôi ạ." "Phải. Có vài quân cờ đã vô dụng rồi, đến lúc cho chúng rút lui thôi. Không có bản lĩnh thay ta nuốt sống "quân cờ" ở ngoài của thằng nhãi kia, thì bị nó nuốt ngược lại cũng đáng." Nghiêm thị cười lạnh: "Muốn thanh lý bàn cờ thì phải chờ lúc nào quân cờ đó ở một mình, sẽ là dễ dàng nhất." Nói rồi, bà chải dầu hoa quế lên tóc mai, hỏi tiếp: "Chuẩn bị xong súp cho lão gia chưa?" Từ ma ma nhún người: "Đã xong rồi ạ, đang giữ ấm trong bếp." Bà gật đầu: "Ừ, ngươi cùng đi đưa đến chỗ lão gia với ta." --- Trong Trúc Tuyên đường. Tỷ muội Bạch thị đã chuẩn bị xong nước nóng từ trước, Ninh Uyên suиɠ sướиɠ tắm rửa một phen. Tranh thủ hôm nay trăng sáng, nương theo ánh trăng và đèn lồng, y ngồi bên cửa sổ đọc sách, tay khẽ xoa xoa tóc cho khô. Bạch Đàn bưng một chén chè lá sen an thần đến, nhìn xung quanh y rồi ngờ vực hỏi: "Chu Thạch đâu rồi ạ? Hôm nay huynh ấy phải trực đêm mà?" "Ta để Chu Thạch đi canh cửa phủ rồi. Nếu may mắn, hẳn là mai hắn có thể mang một "kinh hỉ" về cho chúng ta." Ninh Uyên lật qua một trang, nói thêm một câu làm Bạch Đàn chẳng hiểu gì: "Không có người trực đêm cũng không sao. Trước giờ ta cũng không để ý mấy thứ đó, các em xong việc thì cứ đi ngủ sớm đi. Nếu Chu Thạch làm tốt, thì hẳn là mai sẽ ồn ào lắm, phải đến sớm xem trò vui chứ." "Xem trò vui?" Bạch Đàn ngạc nhiên. Nghĩ đến việc mỗi khi thiếu gia nói "xem trò vui" thì tám chín phần mười là cả phủ sẽ loạn lên thật, nàng bèn cười: "Em hiểu rồi. Em sẽ dặn mọi người đêm nay phải ngủ thật ngon, để mai sẵn sàng vâng lệnh thiếu gia!" Ninh Uyên gật đầu, lật thêm một trang nữa. Y bưng chén chè lên, vừa nhấp một ngụm thì chợt nghe thấy tiếng bước chân xào xạc từ cửa viện. Ngẩng lên thì thấy --- người vốn đang có nhiệm vụ là Chu Thạch đang cùng Diêm Phi nửa lôi nửa đẩy một thanh niên đi đứng lảo đảo vào viện. Rõ ràng là thanh niên kia đã xỉn quắc, đầu gục xuống thật thấp, hai chân mềm nhũn ra, gần như là bị hai người kia kéo đi. Ninh Uyên lập tức đứng lên ra ngoài, đến gần thì thấy - quả nhiên, thanh niên kia là Hô Diên Nguyên Thần. "Sao lại say thành thế này?" Khó trách sao y lại ngạc nhiên đến thế --- vì có lần Cảnh Dật đã nói với y là Hô Diên Nguyên Thần uống rượu rất giỏi, thì là rượu thiêu đao tử nồng nhất thì hắn cũng có thể ngàn chén không say được! "Vốn là ta đang canh giữ cửa phủ như thiếu gia dặn, tự dưng lại thấy Phi hộ vệ dìu Hô Diên đại ca đi về hướng này. Thấy Hô Diên đại ca có vẻ không ổn lắm, ta mới dẫn họ lẻn vào đây qua cửa ngách." Chu Thạch giải thích. "Ninh công tử à, ban đêm gió lớn lắm, hay là ta dìu thiếu chủ vào trong rồi nói tiếp được không?" Diêm Phi sốt ruột hộ chủ nên cũng không kịp khách sáo với Ninh Uyên nữa. Dù Ninh Uyên vẫn còn nghi ngờ, nhưng vẫn để họ dìu Hô Diên Nguyên Thần vào phòng, đặt hắn lên giường mình, Toàn thân hắn nồng nặc mùi rượu, mê man nhíu chặt mày, mặt mũi cũng đỏ đến mức phát tím. Ninh Uyên thấy có gì đó không ổn, bèn dán tay lên mặt hắn, lại sờ lên trán hắn. Y lập tức nhíu mày lại, quay sang hỏi Diêm Phi: "Sao lại nóng thế này? Hay là bị cảm rồi?" "Sợ là còn nghiêm trọng hơn bị cảm... Nếu chỉ là cảm thì ta đã không dám phiền đến Ninh công tử rồi." Rõ ràng Diêm Phi cũng rất lo lắng: "Không gạt Ninh công tử, trong người thiếu chủ vốn có nội thương. Thực ra cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ cần dưỡng mình mấy ngày là xong. Nhưng mấy ngày vừa qua, thiếu chủ lại liên tục luận võ với Vương thống lĩnh, thêm cả chuyện cuộc thi nữa... Nên thương thế vẫn chưa lành. Hôm nay hẳn là do quần áo thiếu chủ bị ướt, lại còn gặp gió, đến tối còn bị đám Vương thống lĩnh kéo đi uống rất nhiều rượu nữa... Kết cục là không chỉ trông như bị trúng gió, mà nội thương cũng ăn sâu hơn nữa. Thiếu chủ thế này không phải là say đâu, mà là bất tỉnh!" "Hắn có nội thương? Sao trước giờ hắn chưa từng nói gì với ta?" Ninh Uyên ngạc nhiên vô cùng. "Thiếu chủ nói là, huynh ấy sợ Ninh công tử biết rồi sẽ cảm thấy áy náy." Nói đến đây, Diêm Phi hơi ngập ngừng: "Hôm đầu tiên đến quân doanh với công tử ấy, khi tay không tiếp một chùy của Vương thống lĩnh, thiếu chủ đã bị nội thương rồi. Chỉ là huynh ấy vẫn dùng nội công để áp thương thế xuống, không nói với công tử mà thôi." Dừng lại một lúc, hắn lại nói: "Thực ra... ta cũng hết cách rồi nên mới đành phiền đến Ninh công tử muộn thế này. Ta cũng mới bị thiếu chủ gọi đến Giang Châu gần đây thôi, chưa biết gì nhiều về đại phu nơi đây cả, nên không dám gọi bừa. Ta tu vi lại thấp, không thể trị liệu nội thương cho thiếu chủ được. Nhưng ta từng nghe huynh ấy nhắc qua là... tu vi của Ninh công tử rất được, mà huynh ấy cũng hay đến chỗ công tử, hẳn là đánh giá công tử rất cao. Nên ta mới tự ý đưa huynh ấy đến đây, nếu công tử không ngại thì..." "Ngươi đã làm rất đúng. Tình hình hắn thế này đúng là không thể kéo dài được, để cảm mạo chuyển thành lao phổi thì sẽ rất phiền phức. Lớn thế này rồi mà còn không biết tự chăm sóc cho mình, có nội thương cũng không chữa trị kịp thời... Đừng bảo là hắn ý mình khỏe mạnh đến độ bách bệnh bất xâm đấy nhé." Không biết là vì bực mình hay lo lắng mà y cau mày oán trách một câu, rồi ngồi xuống bên giường, kéo tay Hô Diên Nguyên Thần ra bắt mạch cho hắn. Tất cả mọi người trong phòng đều rất ngạc nhiên - dù là Chu Thạch, Bạch Đàn hay Diêm Phi. Không ai trong họ biết Ninh Uyên biết bắt mạch, mà trông dáng vẻ y thế kia, thì thậm chí còn là thuần thục lắm. Ninh Uyên cẩn thận dò xét mạch tượng của Hô Diên Nguyên Thần, càng lúc càng nhíu chặt mày lại. Một lúc sau, y đứng dậy đến bên bàn, cầm bút liên tục viết tên rất nhiều loại thuốc xuống, rồi đưa cho Chu Thạch: "Ngươi mau đi mua những loại này về, nhớ phải chú ý, đứng để người khác phát hiện rồi lại phiền toái." Rồi nói với Bạch Đàn: "Em đi chuẩn bị bếp nhanh lên, thuốc về thì phải sắc ngay." Cuối cùng là bảo Diêm Phi: "Ngươi đi canh cửa cho ta, ta sẽ chữa thương cho hắn." Mọi người lập tức vâng lệnh đi làm việc. Diêm Phi ngoan ngoãn đứng ngoài giữ cửa, tránh cho ai muốn làm phiền Ninh Uyên chữa thương cho thiếu chủ nhà hắn. Ninh Uyên đỡ Hô Diên Nguyên Thần dậy. Trông hắn chẳng mập chút nào, hóa ra lại nặng kinh người, y phải cố hết sức thì mới xếp hắn vào tư thế ngũ tâm hướng thiên* được. Còn y thì ngồi xếp bằng sau lưng hắn, đặt tay lên hai đại huyệt của hắn, khởi động chân khi, bắt đầu bổ sung khí vào nội thương trong cơ thể hắn. Tình trạng thực tế của Hô Diên Nguyên Thần tệ hệt như Diêm Phi nói. Vốn là hắn bị thương cũng không nặng, nhưng lại cộng thêm phong hàn và rất nhiều rượu nên mới bùng phát lên --- như thể đổ thêm dầu vào lửa vậy. Thảo nào mà hắn... lại bị dằn vặt đến mức mê man bất tỉnh thế này. Trị thương là một việc cực kỳ mất sức. Ninh Uyên liên tục ứa mồ hôi, bộ đồ ngủ sạch sẽ mới thay xong cũng dính dấp mồ hôi mà dán chặt lên lưng y. Hô Diên Nguyên Thần cũng đầu đầy mồ hôi, nhưng sắc mặt đã dần hồng hào lên nhiều, mí mắt cũng khẽ giật giật, nhưng vẫn chưa mở ra, dường như vẫn chưa tỉnh lại. Khoảng nửa canh giờ sau, cảm thấy nội thương của hắn đã được xử lý khá ổn rồi, Ninh Uyên mới thu chân khí lại. Y đã mệt mỏi đến kiệt sức, ngồi tại chỗ liên tục thở sâu. Như thể đoán được y đã xong việc, Bạch Đàn bèn đẩy cửa bước vào, tay bưng theo một chén thuốc nóng hổi: "Thiếu gia, thuốc đã sắc xong rồi ạ." "Ừ, em mang thêm ít nước ấm vào đây." Ninh Uyên nhận lấy chén thuốc, bảo Bạch Đàn ra ngoài rồi đỡ Hô Diên Nguyên Thần dựa vào người mình, một tay giữ lấy bờ vai rộng của hắn. Khẽ nhấp chút thuốc để thử nhiệt độ, cảm thấy đủ ấm để không bị bỏng rồi, y mới đặt chén thuốc bên miệng hắn, muốn hắn tự uống vào. Nhưng Hô Diên Nguyên Thần vẫn hoàn toàn bất tỉnh, vốn là không có phản xạ uống thuốc, thuốc cứ thế trượt qua môi hắn chảy ra ngoài. Cái này thì phiền rồi. Ninh Uyên nhíu mày - thuốc phải uống ấm mới tốt, mà chờ hắn dậy thì cũng không ổn. Nghĩ nghĩ một lúc, y lại đặt hắn nằm xuống giường, nhìn đôi môi mỏng đang mím chặt của hắn, lại nhìn bát thuốc trong tay, nhất thời hơi do dự. "Thôi thôi, hắn cũng có phải là nữ nhân đâu, lo lắng nữa làm gì." Một lúc sau, dường như y đã nghĩ thông rồi, khẽ lắc đầu tự giễu. Y ngửa cổ uống một ngụm thuốc rồi cúi xuống, mớm thuốc vào miệng đối phương. Nom khuôn mặt Hô Diên Nguyên Thần rất đỗi lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng môi lại rất mềm. Khoảnh khắc khi chạm vào môi đối phương, người y thoáng cứng lại. Trừ Tư Không Húc ra thì y chưa từng hôn ai, nhưng đó cũng đã là chuyện của kiếp trước. Chuyện bây giờ không thể kéo dài được, y mau chóng tập trung lại, rồi lưỡi khẽ đẩy môi hắn ra, chuyển nước thuốc trong miệng mình vào miệng hắn. Rõ ràng là cách này có hiệu quả hơn nhiều. Thấy cổ họng hắn khẽ động, y thở phào một hơi, chẳng mấy mà hắn đã nuốt hết một ngụm thuốc. Đã có lần đầu rồi thì các lần sau sẽ dễ hơn nhiều. Ninh Uyên mớm hắn từng ngụm một, chẳng mấy mà đã xong. Y lấy khăn lau sạch thuốc dính bên miệng hắn, vừa lúc Bạch Đàn bưng nước ấm vào: "Em đã dọn xong phòng khách cho hộ vệ của Hô Diên công tử rồi, thiếu gia cũng nghỉ sớm thôi ạ. Nơi này để em canh chừng là được rồi." "Không được." Ninh Uyên vắt khăn ấm lau mặt cho Hô Diên Nguyên Thần, rồi cũng rửa mặt mình: "Hắn có nội thương, không thể đảm bảo là nửa đêm có xảy ra rắc rối gì không. Các em không có nội công, nên để ta ở đây đêm nay là được rồi." Nói rồi, y cúi xuống nhìn áo ngủ dấp dính trên người mình: "Nếu phòng bếp còn nước ấm thì em chuẩn bị bồn tắm giúp ta. Vừa nãy đổ mồ hôi, ta muốn tắm lại." "Em đi ngay đây ạ." Bạch Đàn nhún người thi lễ. Vì Hô Diên Nguyên Thần vẫn bất tỉnh trên giường nên Ninh Uyên cũng không ngại ngùng gì. Tắm xong, y thay luôn đồ ngủ mới trong phòng, rồi đến bên giường chẩn lại mạch cho hắn lần nữa. Xác định là hắn đang khỏe lên rồi, y bèn cầm quyển sách đang đọc dở kia lên, ngồi một bên vừa đọc sách vừa lau khô tóc. Nhưng đêm nay đã mệt mỏi như thế, nên chưa đọc được vài trang, y đã tựa vào đầu giường thiêm thiếp ngủ. Ánh nến trong phòng chập chờn mờ ảo, ban đêm tĩnh lặng vô cùng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ. Nghe thấy tiếng thở của y dần dần ổn định, người vốn được cho là đang bất tỉnh trên giường - Hô Diên Nguyên Thần - chợt mở mắt ra. Hắn nằm ở đó, nhìn chằm chằm lên tấm màn xanh nhạt trên đỉnh giường một lúc, rồi mới từ từ ngồi dậy. Lạ lùng mân mê môi mình, sắc mặt hắn rất... kỳ lạ, rồi quay sang nhìn Ninh Uyên đang say ngủ ở mép giường. Tay y còn cầm cuốn sách đang mở, áo ngủ không buộc chặt mà hơi lỏng ra, xuyên qua kẽ hở có thể thấy được một mảng ngực trắng nõn non nớt. Vì vừa mới tắm xong, nên nơi đó vẫn còn lấp loáng bọt nước, khẽ ánh lên dưới ánh nến lập lòe. Nhìn vào nơi đó hồi lâu, hắn mới ý thức được rằng nhìn chằm chằm vào ngực người ta thì khá là vô lễ, bèn nhìn lên mặt y. Y hơi nghiêng mặt về phía hắn, vẻ mặt an tường và tĩnh lặng, mái tóc dài mềm mại ẩm ẩm xõa xuống, che khuất nửa khuôn mặt y. "Bình thường lúc nào cũng tỏ ra già dặn nghiêm túc, mồm miệng lại còn sắc bén... Thế mà lúc ngủ thì chẳng giống thế gì cả." Hô Diên Nguyên Thần khẽ lẩm bẩm, chợt nhìn xuống môi y. Đôi môi y màu rất nhạt, vì tư thế ngủ mà khẽ mở ra, nom ấm áp mà... hấp dẫn vô cùng. Sắc mặt hắn trầm xuống, kìm lòng không đặng mà sờ lên môi mình lần nữa. Lát sau, hắn cười khổ: "Ngủ như thế, sáng mai lại eo mỏi lưng đau cho xem." Rồi vươn tay ra, một tay đỡ đầu y, một tay kéo vai y xuống. Hắn dịch vào trong giường, nhẹ nhàng vô cùng đặt y xuống nằm cạnh mình. Tóc Ninh Uyên vẫn còn ẩm ướt, dán vào người hắn lạnh lạnh. Hắn sờ lồng ngực mình, tự nhận là nơi đó khá ấm, bèn để y nằm áp má vào ngực mình. Hơi thở đều đặn của Ninh Uyên phảng phất thổi qua cổ hắn, nhịp nhàng vô cùng. Hắn cố bình tĩnh lại, kéo chăn lên đắp kín cho cả hai, rồi nhắm mắt ngủ tiếp. --- *ngũ tâm hướng thiên (五心朝天): là như này Lời Ngã: Ủa chời má sau 72 chương thì rốt cục 2 cháu cũng có tiếp - xúc - thân - mật nè OvO Chòi má toi cảm động quá mà cháu Uyên đã manh nha ý thức lo cho chồng và anh Hô thì đã rung rung rinh rinh :))) Tự nhận mình ấm cơ cơ hội quá cha nội :))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]