Chương trước
Chương sau
Ninh Uyên nằm mơ.
Y mơ thấy mình nằm trên một thảo nguyên ấm áp thơm ngọt, bên cạnh là một con sói to lớn dũng mãnh. Y kề má lên bộ lông mềm mại trơn bóng của nó, cảm nhận nhiệt độ ấm áp dễ chịu. Chợt mặt trời lên cao, ánh sáng hơi làm y chói mắt. Con sói thè lưỡi liếm liếm lên mặt y, làm y thấy ngứa ngứa, vô thức giơ tay khoát khoát mấy cái, rồi mở mắt ra.
Khi y tỉnh táo hoàn toàn thì thảo nguyên đã biến mất, cũng không thấy sói kia đâu. Y thấy mình đang nằm cuộn trong chăn, an lành ở trên giường trong phòng mình. Trong phòng yên lặng, không có một ai.
Ninh Uyên ngồi dậy, xoa xoa cổ và bả vai. Nhìn tấm mành màu xanh nhạt trên đỉnh giường, y cứ mang máng thấy mình đã quên cái gì đó. Một lúc sau y mới nhớ ra - hôm qua đúng ra y phải canh chừng Hô Diên Nguyên Thần cơ mà, sao cuối cùng lại ngủ quên mất rồi!
Nhớ đến Hô Diên Nguyên Thần, Ninh Uyên vội nhìn xung quanh - nhưng trên giường chỉ có mình y.
"Lạ thật... Chẳng lẽ hắn dậy rồi?" Y đang nghĩ thì chợt thấy Bạch Đàn bước vào, bưng theo một chậu nước ấm. Thấy y đã dậy, nàng vội hỏi: "Thiếu gia dậy rồi ạ? Mau mau rửa mặt thôi! Chu Thạch nói huynh ấy đã bắt được "con chuột" mà thiếu gia bảo rồi, đang chờ ở ngoài ạ."
"Bắt được rồi à?" Ninh Uyên cười cười gật đầu, hỏi tiếp: "Hô Diên hoàng tử đi đâu rồi?"
"Thiếu gia không biết đấy thôi, điện hạ đã đi từ sớm rồi ạ." Bạch Đàn biết rất rõ hành tung của Hô Diên Nguyên Thần: "Điện hạ biết là tối qua thiếu gia đã chăm sóc mình, vốn định chờ thiếu gia dậy để cảm ơn rồi mới đi. Nhưng lại có người gửi bồ câu đưa thư đến nói gì đó, điện hạ vừa xem xong thì đi ngay, chỉ nhờ em chuyển lời tới thiếu gia là mình có việc phải đi trước, ngày sau sẽ về cảm tạ."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, cảm tạ gì chứ." Ninh Uyên lắc đầu, xoa xoa chân mày.
Bạch Đàn vội bưng nước đến, hầu hạ y súc miệng rửa mặt. Vệ sinh cá nhân xong, y ăn chút cháo đơn giản rồi dẫn Bạch Đàn đến phòng khách chính.
Chu Thạch đang thẳng lưng đứng đó, bên chân hắn là một người đàn ông gầy nhom bị phủ bao tải lên đầu. Người kia bẩn thỉu cực kỳ, tay chân bị Chu Thạch trói nghiến lại, quỳ ở đó kêu rên liên tục.
Ninh Uyên ngồi xuống ghế chủ vị, nhận chén trà Bạch Đàn đưa tới, nhẹ giọng nói: "Có một con chuột này thôi sao?"
"Dạ. Theo lời thiếu gia dặn dò, đêm qua ta đã mai phục ngoài cửa phủ cả đêm, quả nhiên đến sáng sớm là thấy người này." Chu Thạch gật đầu, giật bao tải trên đầu người nọ xuống: "Hắn cứ lén lén lút lút ngoài cửa phủ, lại còn chạy rất nhanh, nếu ta không có lòng chuẩn bị từ trước thì suýt nữa đã vuột mất hắn."
"Biệt hiệu của gã không phải là "Phi Thử*" ư? Người có thể nổi danh nhờ tài khinh công giữa đám côn đồ giang hồ, thì sao có thể chậm chạp được." Ninh Uyên híp mắt, liếc nhìn kẻ kia: "Quả thực người cũng như tên, vừa nhìn đã biết là hạng gian xảo lén lút."
*Phi Thử (飞鼠): chuột bay.
"Thiếu, thiếu gia.... Sao người lại bắt, bắt tiểu nhân đến đây...?" Rõ ràng là Phi Thử vẫn chưa hiểu gì. Gã lươn lẹo trong giang hồ đã lâu, làm đủ chuyện trộm vặt móc túi, nhưng đây mới là lần đầu bị bắt. Nhất là người bắt hắn lại là một thanh niên cường tráng khỏe mạnh, xách gã lên cứ như diều hâu xách gà con vậy, cánh tay gã bị hắn nắm giờ còn đau suýt gãy đây.
"Chuyện gì trong lòng ngươi đã rõ, còn cần tới ta lặp lại sao." Ninh Uyên đặt chén trà lên bàn nhỏ, vẻ mặt thâm sâu vô cùng, chợt lạnh lùng nói: "Nói, sao ngươi lại lén lút ngoài Ninh phủ chúng ta? Ngươi định làm gì khuất tất à? Nếu ngươi khai nửa câu giả dối, thì ta lập tức tiễn ngươi đến quan phủ, hạ ngục!"
"Hạ, hạ ngục? Đừng mà thiếu gia ơi, tiểu nhân là bị oan! Bị oan mà!" Vừa nghe thấy hai chữ "hạ ngục", Phi Thử lập tức sợ đến mức dập đầu liên tục: "Tiểu nhân chỉ đến đòi nợ thôi! Là vì có thiếu gia trong phủ nợ tiền tiểu nhân, nên tiểu nhân mới..."
"Nói bậy!" Ninh Uyên hừ lạnh: "Thiếu gia Ninh phủ chúng ta thiếu tiền hay sao, mà lại phải đi vay hạng trộm cắp như ngươi!"
"Thiếu gia à, tiểu nhân nói thật mà!" Phi Thử cuống cuồng: "Không phải là vay tiền, mà là..."
"Mà là cái gì?"
Phi Thử cắn răng, thầm nghĩ đằng nào bây giờ cũng bị bắt rồi, khai hay không khai cũng chết. Vậy nên gã nhắm mắt khai thật: "Là, là... Lúc trước có thiếu gia nhờ tiểu nhân làm một việc, đồng ý trả một trăm lượng bạc cho tiểu nhân. Trả trước năm mươi lượng, sau khi xong việc sẽ trả nốt năm mươi lượng còn lại; nhưng hôm nay ta đã làm xong rồi mà vẫn không lấy được năm mươi lượng kia, nên mới..."
"Hửm? Hóa ra là vậy." Ninh Uyên cố ý dài giọng: "Là thiếu gia nào thế?"
"Là... là..." Phi Thử lấm lét nhìn Ninh Uyên, như thể đang cân nhắc xem có nên nói hay không. Nhưng y lại không muốn nhiều lời với gã, lạnh lùng nói: "Mà thôi, ta cũng không muốn nghe ngươi nhiều lời nữa. Ngươi cứ giữ sức đi, chờ lên quan phủ mà giải thích!"
Lúc này, Bạch Mai bước nhanh từ ngoài vào, cúi người nói: "Thiếu gia, Mạt Nhi tiểu thư sai người tới truyền lời, nói là đã mời lão gia và mọi người đến Thọ An đường rồi."
"Ừm." Ninh Uyên gật đầu, liếc sang Chu Thạch: "Giải người này đi theo ta."
---
Trong Thọ An đường.
Tất cả mọi người trong phủ đang ở đây thỉnh an Thẩm thị. Vì Ninh Mạt Nhi mang rất nhiều bánh trôi hoa hồng tự tay mình làm tới, nên sau khi thỉnh an xong, mọi người liền ở lại cùng Thẩm thị dùng điểm tâm.
Khi bánh trôi nóng hổi vừa được bày lên bàn thì Ninh Uyên cũng tới. Y cung kính thi lễ với Thẩm thị: "Tôn nhi bái kiến tổ mẫu ạ."
"Uyên Nhi tới đúng lúc quá, Mạt Nhi tỷ tỷ của con làm rất nhiều bánh trôi hoa hồng đây, con cũng tới ăn nào." Thấy y đến, Thẩm thị lập tức mỉm cười, kéo y đến ngồi cạnh mình.
Ninh Uyên cười cười, thuận ý ngồi xuống bên người bà, rồi nói với Ninh Mạt: "Mạt Nhi tỷ tỷ săn sóc thật đấy. Gần đây tổ mẫu có dấu hiệu tiểu đường, đã lâu chưa ăn đồ ngọt rồi. Bánh hoa hồng này được làm từ hoa tươi, không chỉ trong veo mát lành mà còn không ngọt ngấy nữa, rất hợp với thân thể tổ mẫu bây giờ."
"Tam đệ thèm ăn nên mới nói vậy thôi!" Ninh Mạt chớp chớp mắt nhìn Ninh Uyên, rồi cũng đưa một chén bánh cho y.
"Hừ, chỉ giả vờ là giỏi." Ninh Tương hừ nhẹ một tiếng, nhổ nửa miếng bánh mới cắn vào bát: "Thứ này không hợp khẩu vị ta, có lẽ người ta không hợp với nó."
"Nếu nhị ca nhạt miệng thì phải chăm sóc mình thật tốt đấy." Ninh Uyên "thân thiết" nhìn Ninh Tương: "Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến nhạt mồm nhạt miệng. Nếu là do cơ thể, thì nghỉ ngơi hai ngày và uống mấy thang thuốc là xong. Nhưng nếu là do làm chuyện trái lương tâm rồi bứt rứt lo lắng, thì khó giải quyết rồi."
Nghiêm thị đang ăn chè chợt thấy mí mắt khẽ giật, cảm thấy có gì đó không ổn, vô thức liếc nhìn Ninh Uyên. Còn Ninh Tương thì trực tiếp vỗ bàn đứng lên, chỉ vào y mắng: "Thằng nhãi này, ngươi nói lung tung cái gì trước mặt tổ mẫu và phụ thân đó! Ai làm chuyện trái lương tâm cơ!"
Ninh Uyên cũng không để ý đến hắn, mà đứng lên bẩm với Ninh Như Hải: "Thưa phụ thân, sáng nay Chu Thạch bắt được một tên trộm vặt lảng vảng quanh phủ chúng ta. Con vốn cho rằng đó chỉ là trộm vặt thông thường, đang định dẫn lên quan phủ; ai dè người kia lại kêu oan. Con nghe gã nói xong, cảm thấy có gì đó hơi lạ nên không dám tự ý quyết định, bèn dẫn người đến đây. Kính mong phụ thân đích thân thẩm vấn."
"Trộm vặt?" Ninh Như Hải nhướn mày: "Dẫn người vào đây!"
Ninh Uyên vỗ tay một cái. Chu Thạch chờ ở ngoài đã lâu lập tức dẫn người vào --- Phi Thử đã bị hắn trói thành một cái bánh chưng.
Khoảnh khắc khi thấy Phi Thử, toàn thân Ninh Tương run lên. Nhưng hắn vẫn giả vờ bình tĩnh ngồi xuống, chỉ là mặt mũi vẫn đờ ra như tượng sáp.
"Nói, rốt cục ngươi là ai? Dám ăn gan hùm mật gấu mà đến trộm đồ ở Ninh phủ ta?" Tư thái Ninh Như Hải thẩm vấn Phi Thử hệt như khi gã đang thẩm vấn phạm nhân trong quân doanh. Tay gã đập xuống bàn, làm bát dĩa trên bàn khẽ rung lên.
Gặp tình cảnh như vậy, Phi Thử bị dọa sợ gần chết, lắp bắp nói: "Xin lão gia tha mạng, tiểu nhân không hề muốn trộm đồ ạ!"
Ninh Uyên nói: "Phụ thân, vừa nãy kẻ này đã nói với con là --- có một thiếu gia trong phủ thiếu tiền gã, nên gã tới để đòi nợ."
"Sàm ngôn!" Ninh Như Hải hừ một tiếng, như thể vừa nghe được chuyện gì quá đỗi vớ vẩn: "Người Ninh phủ chúng ta sao lại cần nợ tiền kẻ vô lại như ngươi chứ! Dù ngươi có muốn bịa ra một cái cớ, thì cũng nên làm sao cho nó nghe có lý một chút!"
"Nếu ngươi đã nói là thiếu gia Ninh phủ chúng ta thiếu tiền ngươi, thì Ninh phủ này trừ ta ra chỉ có một nhị ca ta là thiếu gia. Trước giờ ta chưa từng gặp ngươi, chẳng lẽ ý ngươi là nhị ca ta nợ tiền ngươi ư?" Nói rồi, Ninh Uyên chỉ về phía Ninh Tương.
Phi Thử nhìn theo hướng tay y chỉ, thấy Ninh Tương chỉ lập tức bừng tỉnh kiểu "hóa ra ngươi ở đây!". Gã gật đầu liên tục với Ninh Uyên: "Đúng! Chính hắn, chính hắn là vị thiếu gia kia! Hắn nợ ta tròn năm mươi lượng bạc!"
"Ngươi... ngươi nói bậy!" Mặt Ninh Tương trắng bệch, run rẩy đứng lên, sợ đến lắp bắp: "Ta chưa từng gặp ngươi, sao có thể nợ ngươi tiền được!"
"Thiếu gia à, ngươi không thể quỵt nợ ta như thế được! Tuy bọn ta lăn lộn trên đường làm đủ chuyện không đứng đắn, nhưng quy củ chung của giang hồ thì vẫn biết!" Phi Thử nhăn nhó. Gã là kiểu người thấy tiền là sáng mắt, nay thấy mình đã bị bắt rồi mà Ninh Tương lại chối quanh co hòng đẩy hết trách nhiệm cho mình thì nổi giận. Đâu ra chuyện hời như thế!
Vậy nên gã khai hết sạch bách: "Rõ ràng là ngày đó thiếu gia tìm đến ta, bảo ta đi làm một việc cho ngươi, đưa trước năm mươi lượng làm đặt cọc rồi sẽ trả nốt sau khi ta xong việc. Thế mà bây giờ việc đã xong rồi, ngươi lại nấn ná không chịu trả nốt! Thiếu gia lắm tiền nhiều của như thế, sao phải quỵt chút bạc lẻ của tiểu nhân làm gì?"
"Ai bảo là quỵt..." Ninh Tương vội vàng muốn biện giải cho mình, suýt nữa đã buột miệng thừa nhận. Mặt hắn nghẹn đến đỏ bừng lên --- thực ra hắn không cố ý quỵt, chỉ là hắn quên mà thôi! Kết quả cuộc thi hôm qua hoàn toàn vượt khỏi mong đợi của hắn, lại thêm bực mình vì Ninh Uyên "tiểu nhân đắc chí" nên hắn đã hoàn toàn ném Phi Thử ra khỏi đầu.
Mà kiểu lưu manh như Phi Thử coi trọng nhất là tiền bạc, một ngày cũng không thể chờ nổi. Hôm qua không thấy Ninh Tương trả tiền, hôm nay gã lập tức mò đến đây, không ngờ lại bị Ninh Uyên tóm gọn.
"Phụ thân, con không hề biết kẻ trộm cắp này! Xin người đừng tin lời gã!" Ninh Tương vội vàng chắp tay với Ninh Như Hải.
Nhưng Ninh Như Hải đã sầm mặt xuống - nhìn Ninh Tương hốt hoảng như thế, trong lòng gã đã đoán được ít nhiều rồi. Nhưng gã cũng tò mò xem hắn bảo Phi Thử làm gì mà lại chi nhiều tiền đến vậy, bèn hừ lạnh: "Kẻ kia, nếu ngươi đã khăng khăng là thiếu gia nhà ta trả tiền cho ngươi làm việc, thì là làm việc gì? Khai mau!"
Thấy Ninh Tương cứ chối đây đẩy là không quen mình, Phi Thử tức đến nghiến răng nghiến lợi, đứng lên gào to: "Được lắm, rõ ràng là thiếu gia đây muốn quỵt nợ rồi! Ta mất từng ấy thời gian công sức lẻn vào xưởng thuyền thay ngươi, phá hỏng bánh lái của thuyền nhà Tào đô đốc, nhờ thế mà thuyền Ninh gia mới đạt được hạng nhất. Thế mà ngươi lấy được hạng nhất rồi thì lại trở mặt với ta, đời này làm gì có chuyện hời như thế!"
"Ngươi, ngươi nói gì cơ?" Ninh Như Hải thực không dám tin vào tai mình. Tất cả mọi người trong phòng cũng trợn mắt há mồm, khi thì nhìn Phi Thử, khi lại nhìn sang Ninh Tương.
"Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Phụ thân, đây là hãm hại! Con, con còn chưa thấy người này bao giờ, thì sao có thể bảo gã đi làm chuyện hại người như thế được!" Ninh Tương hoảng hốt đến độ lưỡi ríu lại, liên tục phủ nhận.
"Hừ! Thiếu gia cho rằng người trong giang hồ chúng tôi đều là kẻ ngốc có thể dễ dàng lừa gạt như thế ư?" Sau khi khai hết, dường như Phi Thử cũng cứng dạ hơn, cười lạnh nói: "Lúc chúng ta bàn chuyện giao dịch, thừa dịp thiếu gia không chú ý, ta đã lén cắt một mảnh áo của thiếu gia xuống. Chờ ta lấy vật chứng ra rồi, để xem thiếu gia còn dám nói là chưa từng gặp ta nữa không! Hay chỉ là tự vả mặt mình..."
Phi Thử không nói hết được câu này, vì Chu Thạch đã tiến lên chặt xuống cổ gã - theo ý của Ninh Uyên. Gã trợn trắng mắt, ngã vật xuống đất ngất đi.
"Xin phụ thân đừng trách Uyên Nhi nhiều chuyện. Chỉ là chuyện cần nghe đã nghe xong, nếu để người này nói hết, thì không biết danh tiếng của Ninh phủ chúng ta sẽ bị bôi tro trát trấu đến mức nào nữa." Ninh Uyên chắp tay với Ninh Như Hải.
Mặt Ninh Như Hải đã tái xanh: "Bôi tro trát trấu?" Gã cười lạnh: "Còn phải bôi tro trát trấu nữa à? Sợ rằng thể diện của Ninh phủ ta đã bị thằng nhãi kia phá hủy từ lâu rồi!" Chỉ về phía Ninh Tương!
Bị Ninh Như Hải chỉ điểm, Ninh Tương bối rối cực kỳ - hắn biết là phụ thân hắn đang thực sự tức giận. Hơn nữa không phải giận bình thường, mà là.... cực kỳ giận dữ.
"Nói! Có thật ngươi đã sai người này đi phá hủy thuyền của Tào gia không!" Ninh Như Hải phẫn nộ quát lớn.
"Con... con..." Ninh Tương hốt hoảng quỳ xuống, lắp bắp đáp: "Xin phụ thân bớt giận, con, con chỉ là... Nghĩ cho Ninh phủ ta thôi... Chỉ cần thuyền của Tào gia có vấn đề, thì hạng nhất nhất định sẽ là của chúng ta...!" Phi Thử nói gã có bằng chứng, nên Ninh Tương biết - hắn đã không thể phủ nhận chuyện này rồi.
Chỉ là thay vì nói là để hãm hại Ninh Uyên, nếu hắn nói là hắn làm vì Ninh phủ, thì coi như hắn cũng góp công trong chiến thắng của Ninh phủ, có thể Ninh Như Hải sẽ không phạt hắn... mà còn khen thưởng hắn cũng nên.
Chỉ tiếc là, lần này Ninh Tương đã tính sai rồi.
Nghe Ninh Tương thừa nhận chuyện hoang đường này, lửa giận của Ninh Như Hải như được đổ thêm dầu, nhẫn nhịn hồi lâu mới nhịn được không đứng lên quăng bát vào mặt Ninh Tương.
"Ôi nhị ca, sao ngươi lại làm chuyện hồ đồ này chứ." Ninh Uyên đứng bên tỏ vẻ đau lòng: "Ngươi cho rằng ngươi làm vậy là vì Ninh phủ, nhưng ngươi sai rồi. Ngược lại, nếu có ngày chuyện này lọt ra ngoài, để người ta biết hạng nhất của chúng ta không phải là vì cố gắng mà là vì gian lận, thì cái danh xấu này chỉ đổ hết lên người phụ thân thôi!"
Ninh Tương sửng sốt, không thể tin vào tai mình. Nhưng hắn cũng không ngu đến hết thuốc chữa, nghĩ một lát thì sợ đến ứa mồ hôi lạnh. Nếu chuyện Ninh Uyên nói thực sự xảy ra... thì kể cả người làm là hắn, người ngoài cũng sẽ nghĩ là hắn bị Ninh Như Hải giật dây. Một quan viên mà lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để đạt hạng nhất ư? Không chỉ bách tính Giang Châu sẽ phỉ nhổ Ninh Như Hải, mà Tào Quế Xuân cũng sẽ không bỏ qua cho Ninh gia!
"Nghịch tử!" Ninh Như Hải thực sự phẫn nộ. Nếu Tào Quế Xuân biết chuyện này, thì sau này Đô đốc Giang Châu là ông ta sẽ đối xử với gã thế nào... nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng.
"Nếu chỉ là thế thì cũng thôi, chỉ là một cuộc thi thôi mà, Ninh gia chúng ta nhận sai rồi chủ động trao hạng nhất lại cho Tào gia là được." Ninh Uyên ngập ngừng nói, đè ngực tỏ vẻ nuối tiếc: "Nhưng thuyền của Tào gia lại liên quan đến việc đại nghịch bất đạo. Vì một tháng kỳ hạn của Đại điện hạ, mà Tào đại nhân bây giờ chắc đã dốc hết sức điều tra hung phạm rồi. Nếu họ biết nhị ca từng giở trò trên thuyền của họ, có khi nào... Ngươi cảm thấy Tào đô đốc sẽ nghĩ gì?"
Ninh Tương trợn mắt há mồm nhìn Ninh Uyên, mãi sau mới phản ứng được, thét to: "Không phải ta làm!"
Rồi hắn vội bò đến bên chân Ninh Như Hải, hốt hoảng hô lên: "Phụ thân phụ thân, cầu xin Người tin tưởng con! Đúng là con có bảo Phi Thử đi phá thuyền Tào gia, nhưng con không hề có gan liên quan đến việc mưu nghịch! Phụ thân tin con đi mà!"
"Nhị ca nhầm rồi, chuyện này phụ thân tin hay không không quan trọng, quan trọng là... Tào đô đốc có tin hay không." Ninh Uyên dừng lại một chút: "Nhưng kể cả Tào đô đốc tin thì có sao... Để thoát khỏi liên can trong vụ mưu nghịch đó, ông ta dù có tin cũng vờ như không tin, rồi đẩy nhị ca ra gánh tội. Hoặc là đẩy cả Ninh gia ra gánh tội luôn - rửa sạch hiềm nghi cho Tào gia mới là ưu tiên số một của Tào đô đốc!"
Ninh Uyên vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng lập tức trắng bệch mặt. Vì y nói đúng - nếu chuyện này cứ phát triển như thế, thì sẽ không chỉ dừng lại ở phạm vi một cái thứ hạng, mà là ở phạm vi mưu phản! Một khi đã dính đến mưu phản thì dù không phải là họa diệt môn, gia chủ như Ninh Như Hải cũng là người đầu tiên gánh chịu tai ương!
"Trời ơi! Ninh phủ chúng ta đã tạo nghiệt gì đây!" Thẩm thị đập thùm thụp vào ngực mình, suýt nữa đã ngất đi. Mặt Ninh Như Hải lúc xanh lúc trắng, còn Ninh Tương đã choáng váng từ lâu.
Ninh Uyên nói tiếp: "May là đến giờ ở ngoài vẫn chưa đồn thổi gì về chuyện này cả, hẳn là thông tin cũng chưa bị rò rỉ ra ngoài. Chắc hẳn kẻ này cũng sợ là nếu hó hé chuyện này ra, chính hắn cũng không được yên ổn, nên cũng không đi huyên thuyên với ai. Nếu muốn sửa chữa thì bây giờ vẫn còn kịp - chúng ta vờ như không biết gì cả, quản kỹ miệng mình là được rồi."
"Ninh Uyên nói có lý." Nghiêm thị nhìn thật sâu vào Ninh Uyên: "Vô luận thế nào, những chuyện Tương Nhi làm cũng tuyệt đối không được để lộ ra ngoài."
"Nghe rõ chưa? Tất cả đều giữ mồm giữ miệng cho ta!" Ninh Như Hải nghiêm khắc quét mắt qua từng người trong phòng.
"Dạ!" Tất cả đều run sợ cúi đầu.
"Người đâu." Ninh Như Hải chỉ vào Phi Thử đã bất tỉnh: "Lôi kẻ này xuống cho ta. Chờ khi gã tỉnh lại, ta sẽ thẩm vấn lại một phen. Còn Ninh Tương..." Gã nhìn đến Ninh Tương lúc này đã sợ đến ngây ngẩn cả người: "Thế mà dám gạt ta làm chuyện này, suýt nữa đã liên lụy đến cả phủ! Phạt ngươi đóng cửa suy ngẫm trong Tùng Nhuận đường từ hôm nay, sẽ có hạ nhân trông coi ngươi thật chặt, không có lệnh của ta thì không được ra ngoài!"
Ninh Tương không phản ứng cũng không cầu xin - hẳn là biết có cãi lại cũng vô dụng. Hắn oán độc nhìn chòng chọc Ninh Uyên, rồi ngoan ngoãn đi theo gia đinh.
"Hừ! Đôi mẹ con này không thể yên ổn sống được sao!" Thẩm thị hừ lạnh một tiếng, nói với Ninh Như Hải: "Đấy lại là một hài tử do Tam phu nhân con sủng ái muôn phần kia nuôi ra đấy! Một phụ nhân điên thì cũng thôi, lại còn dạy ra một đôi nam nữ chẳng có đức hạnh gì! Rốt cục nhà chúng ta đã tạo nghiệt gì vậy!"
"Xin lão phu nhân đường nóng giận, hài nhi biết nên xử lý chuyện Liễu Huệ như thế nào." Ninh Như Hải sầm mặt đáp: "Lúc trước thấy nàng ta yếu ớt, lại vừa mất đi nữ nhi, nên cũng không muốn làm khó nàng ta quá. Nay nàng ta lại... Cả tính tình Ninh Tương thế kia cũng là do nàng ta không biết dạy, người như thế nào xứng làm phu nhân! Hàng nàng ta xuống làm di nương thôi!"
Thẩm thị liếc mắt nhìn con: "Hừ! Người như thế làm tiểu thiếp của con đã là hời cho nó lắm rồi. Nếu nó không phải là nương ruột của hai cháu ta, thì dù con không hưu nó, ta cũng muốn đuổi nó ra khỏi phủ!"
"Keng!" Đúng lúc này, chợt có người đánh rơi chén bát.
Thẩm thị nhìn sang thì thấy - Ninh Mạt đang nhìn chằm chằm xuống cái bát vỡ mà thất thần. Bà ngờ vực hỏi: "Mạt Nhi cháu sao thế? Đang yên đang lành sao lại làm đổ bát rồi?"
"Xin tổ mẫu đừng trách, Mạt Nhi chỉ là... chợt nghĩ đến một chuyện hết sức kỳ lạ, nên có phần thất thần thôi ạ." Ninh Mạt đứng dậy thi lễ với bà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.