"Không thể nào! Mũi thuyền của chúng ta, rõ ràng là..." Ninh Tương không thể tin nổi, lắp ba lắp bắp, lại bị Ninh Uyên ngắt lời: "Ý nhị ca là bản vẽ Giao long nhả ngọc kia sao? Đúng là nó vốn là bản vẽ của phủ ta, nhưng trước đó Tào đô đốc đã thích nó trước; ta thấy Tào đô đốc thực sự quá thích nó, nên đã nhường cho ông ấy." "Giỏi! Giỏi lắm! Ha ha ha!" Ninh Như Hải vui mừng ra mặt. Đây là lần đầu tiên thuyền của Ninh phủ đạt quán quân đấy! Tất nhiên là gã vui đến không cầm lòng được rồi! "Chúc mừng lão gia!" Nghiêm thị dẫn đầu đám di nương đồng loạt đứng lên nhún gối, đến cả đám người ngồi sau họ cũng nhất lượt đứng lên: "Chúc mừng Ninh đại nhân! Chúc mừng Ninh đại nhân!" "Chung vui chung vui! Cảm ơn các vị!" Ninh Như Hải cười rạng rỡ, đứng giữa tiếng chúc mừng hoan hỉ của mọi người. So với bên Ninh phủ đang ồn ào náo nhiệt, thì phía Tào gia lại lạnh lẽo hơn nhiều. Đến giờ, đô đốc Tào Quế Xuân vẫn giữ nguyên tư thế nâng nắp chén trà, thê thiếp lẫn hạ nhân xung quanh đều không dám thở mạnh --- tất cả đều vô cùng hoảng sợ. Hàng năm Tào gia luôn luôn đứng đầu trong cuộc thi thuyền rồng, chưa từng có ngoại lệ, nên Tào Quế Xuân không thể ngờ nổi là sẽ có ngày mình lại ngã ngựa. Không đứng đầu thì thôi, đằng này còn là hạng chót! Khoảng cách lớn như trời với đất đó làm ông không thể tin vào mắt mình, chân tay cứng đờ không nhúc nhích nổi. Thậm chí ông còn tính đâu vào đấy hết rồi - rằng là năm nay khi vào kinh diện kiến hoàng đế thì phải chuẩn bị lễ lạt gì, hay phải trang trí thuyền như thế nào để vào kinh... Nhưng bây giờ, thì mọi thứ tan thành bọt nước hết rồi ư? Thật sao? "Lão gia." Tào phu nhân ngồi bên nhỏ giọng nhắc ông: "Sắp đến lúc ngài cần lên đài trao thưởng cho quán quân rồi, ngài không thể không đi đâu." Phải rồi, Tào Quế Xuân cũng nhớ ra. Theo quy định của cuộc thi thì sau khi quyết định được ai là quán quân, vị quan có chức vị cao nhất ở Giang Châu sẽ đích thân lên đài trao thưởng cho người đó, tổng cộng là hai trăm lượng hoàng kim. Mấy năm qua, Tào gia vẫn luôn đoạt giải nhất, nên giải thưởng cũng là Tào Quế Xuân tự phát tự lĩnh, cuối cùng thì lược bỏ khâu này luôn. Nhưng năm nay thì khác --- năm nay có đại hoàng tử Tư Không Việt ở đây, nên tất nhiên gã sẽ là người ban thưởng. Với một người hám công danh như Tào Quế Xuân mà nói, thì được nhận thưởng từ chính tay đại hoàng tử trao là việc mới vinh dự làm sao! Nhưng giờ đây ông đã chẳng còn gì, không những không được thưởng mà còn phải đờ đẫn đứng bên, trơ mắt nhìn Đại điện hạ trao phần vinh quang vốn thuộc về ông cho người khác! Nghĩ vậy, Tào Quế Xuân tức đến độ xám mặt lại. Ông làm quan bao nhiêu năm nay, rất ít khi phải tức đến độ này, suýt nữa đã nghẹn cả họng. Nhưng sâu trong thâm tâm ông vẫn có một tiếng nói đang hết sức khuyên can --- ông phải bình tĩnh, phải tỉnh táo. Người đạt quán quân không phải là người khác, mà là Ninh Như Hải, là người đang nắm quân quyền ở Giang Châu. Với người có chức hàm như Ninh Như Hải, có thể tránh đắc tội được thì phải tránh, phải tránh! Bình tĩnh, bình tĩnh! Dằn lòng một hồi, Tào Quế Xuân mới gượng cười, đứng lên đi về phía bục trao giải. Sau khi thi xong, tất cả thuyền đều cập bờ, dừng lại trước bục trao giải theo thứ hạng đạt được. Tất nhiên là chiếc thuyền rồng của Ninh phủ đứng đầu tiên, Vương Hổ mặt mũi đỏ bừng dẫn theo một đám chèo thuyền đứng chờ. Thấy người Ninh gia đến, hắn hào hứng vẫy vẫy tay, trông khoa trương vô cùng. Ninh Uyên đi phía sau, thấy Ninh Như Hải đang bận nói chuyện với Vương Hổ, xung quanh không ai để ý tới y; liền nhỏ giọng hỏi Chu Thạch vừa đến sau lưng mình: "Xong việc chưa?" "Công tử yên tâm, ngay khi quán quân được quyết định, ta đã sắp xếp hết thảy xong xuôi rồi." Chu Thạch nhỏ giọng đáp: "Vì đề phòng có người phát hiện nên ta đều tự mình làm, sẽ không có ai hớ miệng ra đâu." "Tốt lắm." Ninh Uyên nhìn đám người chen chúc bên bờ sông: "Giờ đang đông người, không thể lãng phí thời cơ có đông quần chúng thế này được." --- Lên bục trao giải rồi, Ninh Như Hải thấy Tư Không Việt dẫn đầu đoàn người bước xuống từ khán đài, vừa đi vừa nói: "Xuất sắc, thực sự quá xuất sắc! Bây giờ đấu thuyền ở Giang Châu mà còn hừng hực thế này, không biết đến sinh thần phụ hoàng thì còn náo nhiệt đến mức nào nữa! Ninh đại nhân, nhất định ngài phải cố gắng hết sức, nếu đạt được quán quân thì chắc chắn bổn điện sẽ bẩm tấu với phụ hoàng, thăng một cấp quan cho ngài!" "Ha ha ha! Điện hạ quá lời rồi. Thực ra lần thi đấu này hoàn toàn là do khuyển tử nhà hạ quan - Ninh Uyên - xử lý, chứ hạ quan chẳng biết gì đâu. Giành được quán quân là nhờ may mắn thôi, may mắn thôi!" Ninh Như Hải khách sáo đáp. "Hả?" Tư Không Việt lên giọng: "Là Ninh công tử sao? Càng ngày ngươi lại càng làm bản điện ngạc nhiên đấy." Ninh Uyên lập tức giả bộ thành kính cúi người. Đồng thời, y cảm thấy có hai tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào mình một cách bất thường. Y nhìn theo thì thấy --- đó là hai người đang đứng sau Tư Không Việt. Một là Tư Không Húc - gã vừa nghiền ngẫm vừa lạ lùng nhìn y, làm y không thể đoán ra gã đang nghĩ gì. Người còn lại thì y không biết - đó là một thiếu niên vóc người nhỏ nhắn, đang đeo mạng che nửa mặt như Ninh Mạt, mà cái cách cậu nhìn y... lại cực kỳ giận dữ. Giận dữ? Y đắc tội cậu ta lúc nào nhỉ? Ninh Uyên không hiểu sao cậu ta lại nhìn mình như thế, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì đối phương đã nhìn sang chỗ khác. "Kính mời Đại điện hạ trao phần thưởng cho quán quân trước mặt quần chúng!" Vị quan chủ trì cuộc thi khom người bưng khay bước tới. Trên khay phủ một tấm vải đỏ, Tư Không Việt tự tay xốc vải lên --- bên dưới là hai mươi đĩnh vàng chói mắt được xếp thật chỉnh tề. Dù dân chúng bị quân lính ngăn lại, cách bục trao giải một đoạn xa, nhưng nhiều vàng như vậy vẫn làm nhiều người trợn mắt há mồm. "Quán quân năm nay, nhận giải!" Tư Không Việt cao giọng nói, nhận lấy khay hoàng kim, rồi đưa đến trước mặt Ninh Như Hải. Gã vội khom người nhận lấy, rồi đưa sang cho Ninh Uyên. Ninh Uyên ngạc nhiên, rõ ràng là không hiểu ý gã. "Cầm lấy đi!" Dễ thấy là Ninh Như Hải đang rất vui, hiếm khi tươi cười với y: "Việc thuyền rồng này ngươi làm tốt lắm, trong phủ cũng không thiếu chút tiền này, nên vi phụ ban cho ngươi phần tiền thưởng này!" Ninh Tương đứng bên nhìn mà trợn mắt --- đây là hai trăm lượng hoàng kim đấy! Đổi ra là một ngàn rưỡi lượng bạc trắng đấy! Với một thiếu gia chỉ có mười lăm lượng bạc tiêu vặt mỗi tháng mà nói, thì khoản tiền này to lớn cỡ nào! Thế mà Ninh Như Hải nói cho là cho? Còn cho thằng nhãi kia hết? Hắn đây không được một chút nào? Ninh Tương nào có biết rằng --- Ninh Như Hải làm vậy hoàn toàn là vì thể diện của mình. Thân ở chốn quan trường, thể diện còn quan trọng hơn tiền tài rất nhiều. Hôm nay nhờ Ninh Uyên mà gã mới được nở mày nở mặt thế này, mà gã cũng muốn tỏ ra là mình khoan dung, nên mới dễ dàng ban thưởng cho y như thế --- dù sao thì cũng chỉ là hai trăm lượng vàng thôi mà. Một là do đúng là hôm nay Ninh Uyên có công, hai là để diễn cảnh phụ tử từ hiếu trước mặt Tư Không Việt và vô số dân chúng, vẽ nên cho gã một danh tiếng tốt! Dùng hai trăm lượng vàng để gây dựng hình tượng tốt trước mặt bách tính, giao dịch này, đáng! Mà Ninh Uyên thì thật chẳng có lý do để khách sáo đưa đẩy với Ninh Như Hải. Thật ra thì hơn nửa năm nay, để duy trì cuộc sống của mình và đỡ đần bên Đường thị, y đã tiêu gần hết số bạc lục ra được từ phòng Hạ Trúc rồi. Giờ đang là lúc cần tiền nhất. hai trăm lượng hoàng kim này đến thật đúng lúc. Nhưng Ninh Uyên nghĩ một lúc, rồi bảo Chu Thạch lấy một nửa giao cho Vương Hổ. Vương Hổ vốn đang hâm mộ Ninh Uyên vô cùng, nay thấy y làm thế thì ngẩn ra, không hiểu ý y là gì. Đám binh lính sau lưng hắn cũng thế, nhưng đều nhìn chằm chằm vào đống hoàng kim sáng lóa kia. Y nói: "Tuy hôm nay may mắn đạt được vị trí đứng đầu, nhưng Uyên Nhi không dám nhận hết công lao này về phía mình. Xin Vương phó thống lĩnh hãy thay mặt binh sĩ nhận lấy một trăm lượng này - nếu muốn luận công ban thưởng, thì hôm nay mọi người mới là người có công nhất." "Đây... Chuyện này..." Vương Hổ xát xát tay lên áo, nhất thời không biết nói gì. Đám lính sau lưng đẩy hắn liên tục, hắn mới vươn tay nhận lấy hoàng kim, còn không quên nói: "Đa tạ Tam thiếu gia!" Rồi quay lại nói với binh sĩ: "Có số tiền thưởng này, đêm nay anh em ta nhất định phải nhậu một bữa! Không say không về!" Đám lính chỉ chờ đến giờ phút này --- trước giờ họ vốn quen tính sang sảng, lập tức reo hò ồn ào, sao còn nhớ có đám quan lớn ở đây nữa. Thấy Vương Hổ "xun xoe" với Ninh Uyên như thế, Ninh Tương hận đến nghiến răng, thầm mắng Vương Hổ cả trăm ngàn lần. Thằng già đầu óc ngu si tứ chi phát triển này! Lúc trước đã gật đầu với mình là sẽ thay mình chỉnh Ninh Uyên một trận thật đã đời, thế mà mới có mấy ngày đã quên tiệt! Đồ ngu xuẩn thấy tiền là sáng mắt, vô dụng cùng cực này! Tiếng hò reo làm bầu không khí càng thêm náo nhiệt. Nhưng trong đám dân chúng cách đó không xa, lại có người bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ vào thuyền rồng màu đỏ đứng cuối cùng kia: "Con giao long trên mũi thuyền kia sao trông giống rồng thế nhỉ?" Con thuyền đỏ đó đứng chót, cũng có nghĩa là gần đám dân chúng nhất. Nghe có người nói vậy, những người khác cũng nhìn chằm chằm vào con thuyền "Giao long nhả ngọc" nọ, rồi cũng nhận ra: "Đúng thật! Không phải chỉ giống thôi đâu, mà nó chính là rồng!" Tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng lớn, đám dân chúng bên ngoài nghe người ta nói vậy thì chen chúc lên trước, muốn tận mắt nhìn xem con thuyền kia khắc hình giao long hay rồng. Cứ xô xô đẩy đẩy như vậy, làm hàng ngũ dân chúng vốn chỉnh tề nay lại ồn ào lộn xộn, làm kinh động đến đám quan viên đang trao giải ở giữa. Khi nghe thấp thoáng thấy tiếng bàn tán nọ, Tư Không Việt vốn đang xã giao với Ninh Như Hải nhất thời dừng lại, quay ra nhìn chiếc thuyền đỏ đó, tập trung quan sát, rồi sầm mặt xuống. Thấy thế, những người khác cũng ngó ra nhìn chiếc thuyền giao long nọ, rồi không ai dám nói gì nữa. Tư Không Việt hất mạnh tay áo, tức giận hừ một tiếng. Ninh Uyên cụp mắt xuống, còn phần đa những người khác thì lộ rõ vẻ đang hóng kịch vui, nhất tề nhìn sang Tào Quế Xuân cách đó không xa. Lúc đầu, Tào Quế Xuân còn không hiểu là có chuyện gì xảy ra, chỉ một mực nghĩ về thất bại của mình --- năm nay thuyền phủ ông ta về chót, thế là không được lên kinh thành, thật sự rất đáng tiếc. Mải mê tiếc thương cho mình, nên ông ta không nhận ra là có họa lớn sắp đến rồi. "Tào Quế Xuân!" Tư Không Việt quát lớn. Tào đô đốc giật mình, tỉnh khỏi mớ suy nghĩ lung tung của mình. Thấy đám dân chẳng hiểu sao lại bu lấy thuyền nhà mình, ông vội vã đi qua, cung kính bẩm với Tư Không Việt: "Đại điện hạ có gì sai bảo ạ?" "Sai bảo?" Tư Không Việt tức giận cao giọng nói: "Ngươi giải thích ngay cho bổn điện hạ xem! Rốt cục chuyện này là sao, chẳng lẽ một đô đốc nho nhỏ như ngươi lại cả gan mưu phản à!" Nghe hai chữ "mưu phản" mà Tào Quế Xuân sợ hết hồn, ngây ngẩn nhìn theo hướng Tư Không Việt chỉ. Nhìn kỹ một lúc, ông lại khom người: "Điện hạ, con thuyền đó đâu có vấn đề gì ạ. Chạm trổ cũng rất đẹp đẽ, là do chính tay thợ điêu khắc lâu năm của Giang Châu làm đấy ạ." "Không có vấn đề à?" Tư Không Việt cả giận nói: "Mắt ngươi mù hay sao? Nhìn cho kỹ móng vuốt của con giao long kia đi!" Tào Quế Xuân sửng sốt, bấy giờ mới nhìn kỹ vào móng trước của con giao long kia. Nhất thời, mặt ông ta trắng bệch, hai chân run lên, phịch một tiếng ngã ngồi xuống đất, run rẩy há miệng kêu: "Kính... kính xin Đại điện hạ minh xét! Hạ quan, hạ quan không hề biết chuyện này! Hạ quan oan uổng quá!" Khó trách Tào Quế Xuân lại sợ đến nhũn chân như thế, vì bên dưới đầu giao long kia không phải là bốn móng vuốt như ông ta nhớ, mà lại là năm! Chỉ là móng vuốt thứ năm quá nhỏ so với bốn móng còn lại, màu sắc cũng khá khác biệt, nếu không tập trung nhìn thì sẽ chẳng ai để ý. Bách tích Đại Chu đều biết --- bốn vuốt là giao long, nhưng năm vuốt thì lại là rồng. Rồng thuộc về trời, thuộc về thiên tử, xưa nay chỉ có hoàng tộc Tư Không thị mới có quyền sử dụng những vật điêu khắc hình rồng. Còn lại, bất kể hoàng thân quốc thích hay dân chúng bình thường đều bị nghiêm cấm dùng đồ có hình rồng, bằng không thì sẽ bị coi là mạo phạm hoàng tộc, tội nặng vô cùng, thậm chí còn bị khép vào tội mưu phản. Tuy cuộc thi đấu thuyền rồng này được gọi chung là đấu "thuyền rồng", nhưng thực tế thì không ai dám thực sự khắc hình rồng lên thuyền cả - như thế không khác gì đang khiêu chiến với uy nghi của hoàng gia. Đổi lại, người tham gia chỉ thường khắc giao long, kỳ lân, tiên hạc vân vân, nói chung là thú báo điềm lành; vừa không phạm húy vừa vẫn thể hiện được tinh thần của cuộc thi. Nay Tào gia lại chơi trội rồi --- dám trưng thuyền khắc rồng thật ra trước mặt Đại hoàng tử luôn! "Xin, xin Đại điện hạ bớt giận... Hạ quan thực sự không biết vì sao nó lại thế mà!" Thấy Tư Không Việt sầm mặt lại, Tào Quế Xuân sợ đến tê cứng cả người. Thấy thế, đám người Tào gia đứng cách đó không xa cũng nhất loạt quỳ xuống kêu oan. "Ngươi không biết à?" Tư Không Việt tức giận đá thẳng vào vai Tào Quế Xuân, đạp đến nỗi ông ta lăn lộn kêu gào: "Đây là thuyền của Tào gia các ngươi, ngươi bảo không biết mà được à? Ngươi tưởng bổn điện dễ lừa như trẻ con ba tuổi thế ư?" "Điện hạ, hạ quan thực sự chỉ nghĩ đó là giao long thôi! Hạ quan bị oan mà!" Tào Quế Xuân kêu khóc nói: "Xin ngài nhìn kỹ hơn một chút, thực sự là móng vuốt thứ năm quá nhỏ, không nhìn kỹ thì chắc chắn không thấy được! Hơn nữa trông nó còn kỳ quái, chẳng liên quan gì đến bốn vuốt còn lại, rõ ràng là có người cố tình khắc thêm vuốt để đổ oan cho thần! Điện hạ anh minh, kính xin người chớ vội tin lầm kẻ gian hãm hại trung lương ạ!" Nghe vậy, Tư Không Việt mới nghĩ kỹ lại, thấy đúng là vậy thì sầm mặt nói: "Kể cả nếu có người vu hại, thì ngươi thân là chủ nhân Tào gia, không quản lý chặt chẽ để kẻ gian có cơ hội lẻn lên thuyền rồng thì cũng là tội chết! Nói, bản khắc đầu thuyền này là từ đâu ra!" "Chuyện này, chuyện này..." Tào Quế Xuân nghĩ một chốc, đột nhiên quay sang chỉ về hướng Ninh Như Hải: "Phải! Là Ninh gia muốn hại thần! Bản khắc giao long là người Ninh gia trao đổi với thần ạ!" "Tào đại nhân, ông chớ đổ tội lung tung!" Ninh Như Hải luống cuống. "Bổn quan không nói bừa! Ninh đại nhân, thì ra ông dã tâm như thế!" Tào Quế Xuân trừng mắt nhìn Ninh Như Hải: "Đừng bảo ngươi nghĩ là chỉ cần lật đổ ta, thì ngươi có thể lên làm đô đốc Giang Châu đấy nhé! Nằm mơ giữa ban ngày! Hôm nay có Đại điện hạ ở đây, Đại điện hạ sẽ phân rõ phải trái cho ta! Sẽ không trơ mắt nhìn bản quan bị ngươi hãm hại đâu!" "Ngươi!" Ninh Như Hải thực sự nghĩ là Tào Quế Xuân trợn mắt nói dối, đang định móc mỉa lại thì Ninh Uyên đứng sau gã chợt quỳ xuống, ngoan ngoãn bẩm: "Thưa phụ thân, Tào đại nhân nói đúng đấy ạ. Bản khắc thuyền đó, đúng là do nhi tử đổi với Tào gia." "Cái gì!" Mặt Ninh Như Hải dại ra, suýt nữa đã chửi ầm lên - gã không hiểu sao Ninh Uyên lại tự động đứng ra nhận chuyện này! Mà Tào Quế Xuân bên kia thì lại thở phào nhẹ nhõm, đang tự đắc muốn kêu oan tiếp thì Ninh Uyên lại nhìn ông nói: "Thế nhưng, Tào đại nhân, nếu tiểu sinh nhớ không nhầm thì chính ngài là người thích bản khắc của Ninh gia bọn ta trước, rồi chủ động yêu cầu đổi với ta. Ninh gia ta không hề ép buộc ông, sao vào miệng ông lại thành hãm hại ông rồi?" "Ta..." "Hơn nữa," Không để cho ông ta phản biện, Ninh Uyên lại nói tiếp: "Đầu thuyền này là do chính tay thợ khắc lâu năm của xưởng tàu Giang Châu chúng ta điêu khắc, lúc khắc ra cũng là khắc đầu giao long, không thể nghi ngờ được. Lúc vận chuyển từ kho Ninh gia đến phủ Tào gia thì nó vẫn là đầu giao long, rất nhiều người chứng kiến có thể làm chứng cho chuyện đó. Giờ đầu thuyền này chẳng hiểu sao lại biến thành năm vuốt trong địa phận Tào gia, ông lại bảo là do Ninh gia hãm hại, thì thật sự là vô lý quá rồi." "Ngươi... ngươi..." Tào Quế Xuân bị Ninh Uyên nói cho cứng họng --- đúng vậy, bản khắc giao long này là chính ông mở miệng đòi Ninh gia; lúc biết Ninh gia đồng ý trao đổi, ông còn đắc ý hồi lâu. Nay Ninh Uyên nói thẳng ra như thế, mà đúng sự thật là như thế, làm ông không thể đổ vấy sang cho y được nữa, chỉ có thể ôm đùi Tư Không Việt liên tục khóc lóc kêu oan. "Hừ! Ngươi chỉ biết kêu oan, lại không lấy ra được bằng chứng gì chứng minh rằng chuyện này không liên quan gì đến Tào gia! Bổn điện dựa vào cái gì mà tin ngươi được!" Tư Không Việt nghe Tào Quế Xuân léo nhéo mà phát phiền, đá văng ông ta ra, đang định quyết bừa thì lại nghe Ninh Uyên nói: "Xin điện hạ bớt giận. Không biết điện hạ có muốn nghe tiểu nhân nói một lời không?" Gã sầm mặt nói: "Nói đi." "Tiểu nhân cho rằng, Tào đại nhân thực sự bị người khác hãm hại. Điện hạ anh minh, đây là chuyện lớn, mong điện hạ minh xét." Y dừng lại một lúc. Thấy Tư Không Việt không ngắt lời mình, y mới nói tiếp: "Theo cái nhìn hạn hẹp của thần, dù Tào đô đốc có gan mưu phản thì cũng không phô ra ở nơi công khai như thế này, nhất là ngay trước mặt đại điện hạ đây. Cách thức này vừa ngu ngốc vừa mạo hiểm, xét ở vị trí của Tào đô đốc, thì ông ấy không hề có lý do lẫn động cơ để làm thế này. Hơn nữa, xin hỏi đại điện hạ, Tào đô đốc đã chăm chỉ cần mẫn làm việc ở Giang Châu rất nhiều năm qua, cũng cung kính đầy đủ với đại điện hạ; trước giờ ngài đã bao giờ thấy ông ấy có một chút bất kính nào với ngài chưa ạ?" Tư Không Việt không nói gì, nhưng sắc mặt đã dịu đi rất nhiều. Đúng vậy --- người tên Tào Quế Xuân này tuy thích làm việc phô trương, thích nịnh nọt quan trên; nhưng cũng chính vì thế mà ông ta rất nhát gan. Ngay cả với thống đốc Giang Hoài mà ông ta cũng nhất mực khom lưng cung kính, chỉ sợ phật lòng người ta; thì sao lại dám đụng đến hoàng tộc được? Với tính cách như vậy, bảo ông ta có gan mưu phản thì Tư Không Việt cũng khó lòng mà tin được. "Hơn nữa, nhìn vào vuốt thứ năm kia là biết ngay --- rõ ràng nó đã được thêm vào sau khi cả đầu giao long được hoàn tất. Nó không chỉ nằm ở vị trí kín đáo, mà còn khác hẳn bốn vuốt còn lại; vậy nên đây rất có thể là một âm mưu hãm hại. Xin hỏi Tào đô đốc, sau khi thuyền rồng được hoàn tất, ông có thấy người khả nghi nào đến gần thuyền không?" "Chuyện này..." Tào Quế Xuân choáng váng, lẩm bẩm: "Sau khi làm xong, thuyền vẫn luôn để trong kho, ta cũng không cẩn thận phái người trông coi... Ai cũng có thể đến gần cả..." Nghĩ vậy, ông rùng mình một cái --- vậy đồng nghĩa với việc không hề có hy vọng bắt được kẻ gian kia sao! "Điện hạ thấy rồi đấy. Nếu có người mưu đồ hãm hại Tào đô đốc, thì kẻ đó có thừa cơ hội để làm chuyện đó. Trong việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, kính xin điện hạ minh xét, không vì nóng giận nhất thời mà để một trung lương phải hàm oan!" Dứt lời, Ninh Uyên dập đầu một cái. Tư Không Việt bình tĩnh nhìn Ninh Uyên. Thế mà kẻ này lại nhắc nhở gã rằng --- tuy gã là Đại hoàng tử, nhưng cũng không thể tùy ý xử phạt quan viên. Huống gì Tào Quế Xuân cũng không phải quan nhỏ, ông ta là Châu phủ Đô đốc, là một chức quan lớn hẳn hoi. Nếu ông ta phạm tội cần chịu phạt, thì gã cũng phải báo cáo lên Trung Thư sau khi phạt ông ta. Tội của ông ta quá tày trời, ắt là sẽ kinh động đến hoàng đế. Nếu hoàng đế tra đến, biết được Tư Không Việt đã trừng phạt Tào Quế Xuân trong khi còn nhiều điểm đáng ngờ như vậy; khả năng cao hoàng đế sẽ nghĩ rằng thực ra Tào Quế Xuân chẳng phạm tội gì lớn cả, mà là tại gã xử lý quá qua loa, không biết điều tra đến ngọn nguồn, Nếu chuyện này ảnh hưởng đến ấn tượng của hoàng đế về gã, thì đúng là mất còn hơn được. Hơn nữa, Tư Không Việt cũng phải nghĩ đến các mối quan hệ khác của Tào Quế Xuân, điển hình là Ôn Túc hầu vẫn luôn rất thân thiết với ông ta. Tuy gã chẳng cần thiết phải nịnh bợ gì Ôn Túc hầu, nhưng xét đến Nguyệt tần, thì gã cũng không nên làm gắt quá. Trước đó Tư Không Húc đã đá hỏng cháu trai duy nhất của Ôn Túc hầu, đã hoàn toàn đắc tội với Lỗ gia rồi. Nay nếu gã muốn mượn cơ hội này để xử Tư Không Húc, thì nhất định phải đứng cùng chiến tuyến với Nguyệt tần; không cần phải vì chuyện cỏn con này mà phá hỏng con đường đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]