Chương trước
Chương sau
Người chết rồi như đèn đã tắt. Thấy kết cục như vậy, đám dân chúng đến
xem trò vui dần dần tản đi, có người thỏa mãn hả hê, cũng có người thổn thức
không nỡ.
Thẩm thị lắc đầu, thở dài. Tuy chính bà là người ra quyết định, nhưng
dù gì Ninh Bình Nhi cũng là cháu gái bà --- máu mủ tình thâm làm một phần nào
đó trong bà cũng không nỡ làm vậy. Bà để La ma ma đỡ mình về xe ngựa cách đó
không xa, chuẩn bị về Ninh phủ.
Người Ninh gia lục tục đi theo sau Thẩm thị. Ninh Uyên đang đi cuối
cùng, chợt thấy một thị vệ vũ trang đầy đủ chạy tới cản đường y, trầm giọng
nói: "Ninh công tử, Tứ điện hạ có lời mời ngươi đi bàn chút chuyện."
Y nhìn ra xa --- Tư Không Húc vẫn đứng ở chỗ cũ, khẽ gật đầu với y rồi
xoay người lên xe.
Tất cả những người đi trước đều quay lại, khó hiểu nhìn Ninh Uyên – dường
như không hiểu sao Tư Không Húc lại muốn nói chuyện riêng với y. Y nhìn sang Thẩm
thị như muốn hỏi ý kiến, bà bảo: "Nếu Tứ điện hạ đã có lời mời thì cháu cứ đi
đi! Chúng ta sẽ chờ cháu."
Y gật đầu, đi theo thị vệ kia đến xe ngựa của Tư Không Húc, vén rèm bước
lên.
Trông vẻ ngoài thì xe của gã rất đỗi đơn giản, nhưng bên trong thì có đầy
đủ mọi thứ hết. Trên sàn xe phủ một lớp da hổ đen bóng, bốn phía lót đệm mềm
thêu kim tuyến, bốn góc trần xe còn treo túi thơm. Có thể vì xuân đến trời nóng
nên giữa xe còn đặt một hộp quạt nho nhỏ, trong hộp được đục rỗng rồi đặt một
khối băng, đầu kia của quạt có móc nối với bánh xe. Vậy nên khi xe ngựa chuyển
động, cánh quạt trong hộp cũng chuyển động theo, thổi ra từng đợt gió mát, xua
đi cái hanh khô trong này.
Tư Không Húc đang nghiêng người tựa vào hai chiếc gối mềm, nom rất tao
nhã. Thấy Ninh Uyên vào, gã hơi ngạc nhiên: "Ninh công tử dứt khoát vậy sao? Ta
còn nghĩ ngươi sẽ từ chối vài phen chứ."
"Nếu điện hạ đã muốn thì ta sao có thể cự tuyệt." Y ngồi xuống ngay ngắn.
"Trong này chỉ có bổn điện và ngươi, quanh đây lại toàn là hộ vệ của bổn
điện. Chẳng lẽ Ninh công tử chưa từng nghĩ, nếu bổn điện muốn gây bất lợi cho
ngươi thì ngươi hoàn toàn không có đường trốn sao?" Khóe miệng Tư Không Húc khẽ
cong lên, nhìn y đầy hàm ý.
"Điện hạ thật biết nói đùa. Tiểu nhân và điện hạ chưa từng quen biết,
không thù không hận, sao điện hạ lại muốn làm hại tiểu nhân?" Ninh Uyên đáp:
"Hơn nữa, người nhà ta vẫn đang chờ ta ở ngoài. Ai cũng thấy là ta lên xe
của điện hạ, nếu ta xảy ra chuyện gì bất trắc thì chắc chắn điện hạ sẽ không
thoát khỏi liên can.
Đương nhiên, vì điện hạ là hoàng tử nên dù có nghi ngờ, người nhà ta
cũng không thể động đến điện hạ. Nhưng giữa điện hạ và muội muội ta Ninh Bình
Nhi lại vừa xảy ra chuyện như thế, nếu ta lại có chuyện gì nữa thì có khi trong
cơn nóng giận, phụ thân ta lại bẩm báo gì về Hoa Kinh đấy. Sau đó thì hơi khó
cho điện hạ rồi."
Nụ cười trên mặt Tư Không Húc biến bất, gã hừ nhẹ: "Dù không thân thiết
với Ninh công tử, nhưng ta đã nghe nói từ lâu là ngươi rất biết ăn nói. Đúng là
trăm nghe không bằng một thấy mà."
"Điện hạ quá khen. Không biết điện hạ cho gọi tiểu nhân đến đây là có
chuyện gì?"
Gã nheo mắt lại: "Bổn điện muốn nói gì, trong lòng Ninh công tử hẳn đã
biết rõ."
Ninh Uyên vẫn ngoan ngoãn vô cùng: "Tiểu nhân ngu dốt, xin điện hạ khai
sáng cho."
"Chắc Ninh công tử nghĩ giả ngu với bổn điện vui lắm nhỉ?" Giọng gã dần
dần trở nên nghiêm túc: "Thế cũng được. Ninh công tử muốn chơi trò giả ngu,
nhưng bổn điện lại không rảnh để vòng vo với ngươi. Bổn điện gọi ngươi đến đây
là để hỏi một câu --- rốt cục là ngươi đang làm việc cho ai? Mà lại hết lần này
đến lần khác đối nghịch với ta như thế?"
Y mở to mắt, nom cực kỳ kinh ngạc: "Cớ sao điện hạ lại nói thế? Tiểu
nhân chỉ là dân chúng bình thường, một không quan hàm hai không gia thế, lấy gì
mà đối nghịch với điện hạ đây? Không phải điện hạ tìm nhầm người đấy chứ?"
"Ninh công tử, cứng miệng trước mặt bổn điện cũng vô dụng thôi. Ngươi
chỉ cần trả lời đúng câu hỏi của bổn điện là được." Hình như dáng vẻ giả vờ ngớ
ngẩn của y đã chọc giận gã: "Đừng cho là bổn điện không biết! Lần nhục nhã vì
muội muội của ngươi này có bao nhiêu phần là công lao của ngươi, bổn điện biết
hết! Ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu mà, dám hãm hại bổn điện ư? Ngươi ngu ngốc
đến mức cho là mình có thể chịu được cơn thịnh nộ của bổn điện à?!"
"Hãm hại?" Ninh Uyên há hốc miệng: "Điện hạ nói gì thế tiểu nhân không
hiểu! Tiểu nhân lấy đâu ra gan, lấy đâu ra sức mà hãm hại điện hạ chứ!"
"Ngươi!"
"Đương nhiên, ta có thể hiểu được tâm trạng của điện hạ." Y nói tiếp:
"Nhưng người xưa có câu, "trứng
không ung thì ruồi không đậu" – nếu
không muốn người ta biết thì mình đừng có làm. Nếu điện hạ biết tu thân dưỡng
tính, không chọc vào muội muội của tiểu nhân, thì sao lại thành ra kết cục như
hôm nay được. Chỉ đáng thương cho muội muội Ninh Bình Nhi của ta, đương tuổi
thanh xuân mà phải chết uổng, đúng là thổn thức mà." Đoạn, y còn làm bộ thở dài
một hơi.
Lồng ngực Tư Không Húc dao động dồn dập – Ninh Uyên đúng là khinh người
quá đáng! Cái gì mà "trứng không
ung thì ruồi không đậu", y đang
ví Tứ hoàng tử là gã với ruồi bọ đúng không? Láo xược, quá láo xược!
Giận thì giận, nhưng vẻ mặt gã vẫn rất thờ ơ. Gã nhìn chằm chằm gương mặt
của y – rõ ràng đường nét khuôn mặt của thiếu niên vẫn còn nét ngây thơ của trẻ
nhỏ, nhưng lại toát ra một sự thành thục của người trưởng thành. Đôi mắt đen
láy sáng ngời của y không hề ẩn chứa chút khiếp sợ nào... à không, phải nói là nó
không hề có cảm xúc, sạch sẽ đến nỗi Tư Không Húc có thể thấy bóng của chính
mình trong đó.
"Ninh công tử, bổn điện thấy ngươi đã lầm ở đâu đó rồi." Một lúc sau,
gã mới đáp: "Ta không quan tâm người đang giật giây ngươi là ai, hay kẻ đó có
thế lực thế nào. Ngươi đừng cho là bổn điện yếu nhược như thiên hạ vẫn đồn rao.
Có thể bổn điện thực sự không được phụ hoàng sủng ái như đại hoàng
huynh, nhưng vẫn dư sức "xử lý" một Ninh gia nho nhỏ ở Giang Châu. Nếu ta là
Ninh công tử, thì ta sẽ thông minh hơn một chút, biết thế nào là "chim khôn lựa
cành mà đậu". Nếu không... Lại chọn nhầm cành mục, tiếp tục đối đầu với bổn điện;
rồi chỉ sợ bổn điện không kiểm soát được bản thân, đến lúc đó thì không chỉ người
nhà ngươi gặp họa, mà chưa chắc kẻ đứng sau lưng ngươi đã bảo vệ được ngươi!"
"Ồ?" Tư Không Húc cứ ngỡ là lời nói đe dọa và thái độ nghiêm túc của
mình sẽ dọa Ninh Uyên sợ, ngờ đâu y chỉ hơi nhướn mày, bình tĩnh đến dửng dưng:
"Điện hạ thân là hoàng tử, thân phận tôn quý, sao lại có chuyện "yếu nhược" được?
Đương nhiên đối phó với Ninh phủ chúng ta là chuyện quá dễ dàng với điện hạ,
nhưng tiểu nhân chỉ tò mò... điện hạ sẽ sử dụng thế lực nào đây?
Là thiết kỵ quân canh giữ mấy mỏ sắt lớn ở Định Châu – Giang Đông, hay
mấy đoàn thương muối ở Tùy Châu – Giang Nam? Ôi chao, suýt nữa thì ta quên mất
một nơi quan trọng không kém rồi."
Ninh Uyên vỗ đầu mình một cái: "Hình như nhóm sơn tặc mã phỉ từng làm
triều đình đau đầu nhức óc ở Yến Châu phương Bắc cũng bị điện hạ chiêu mộ rồi
nhỉ? Nếu điện hạ muốn công khai xử lý Ninh gia chúng ta, thì chỉ cần cho vài đợt
sơn phỉ xông vào thành, giả bộ muốn cướp đốt gϊếŧ hiếp là được. Phần lớn Ninh
phủ là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, chắc chẳng ai chạy được đâu!
Đám sơn tặc kia vốn gϊếŧ người không ghê tay, nhất định sẽ làm việc rất
dứt khoát, không để điện hạ phải thất vọng. Điện hạ thấy thế nào?"
Khi nghe thấy ba chữ "thiết
kỵ quân", vẻ mặt Tư Không Húc thốt
nhiên cứng đờ. Nghe đến hai chữ "thương
muối", sắc mặt gã hoàn toàn trắng
bệch. Đến khi Ninh Uyên nói "sơn tặc
mã phỉ" thì --- tuy gã vẫn cố
không để lộ biểu cảm ra, nhưng ngón tay gã đã không nhịn được mà run lên, trên
lưng cũng túa ra một tầng mồ hôi mỏng.
Không thể nào! Sao tên Ninh Uyên này có thể biết được những chuyện đó!
Ninh Uyên lạnh lùng nhìn gã. Vốn y không định nói mấy chuyện này với Tư
Không Húc, ai ngờ gã lại dám uy hiếp y, vậy y liền cho gã biết --- thế nào mới là
uy hiếp thực sự.
Tuy Tư Không Húc là hoàng tử, nhưng vừa không có mẫu tộc chống lưng vừa
không được phong tước, nên tất nhiên là không có đất phong. Bình thường chi
tiêu của gã đều phụ thuộc vào ngân lượng từ quốc khố ban xuống; nhưng gã phải
nuôi rất nhiều thị vệ cộng thêm bồi dưỡng thế lực ngầm, rồi cả chiêu đãi hiền
tài quan khách và chi phí cho cuộc sống không giản dị chút nào của chính gã nữa...
Nên đương nhiên, số bạc ít ỏi kia là không đủ. Mà đã không đủ, thì gã phải đi
tìm tài nguyên mới.
Khai thác quặng sắt ở Định Châu để kiếm lời, để thuộc hạ trợ giúp đội
thương nhân buôn muối ở Tùy Châu nâng cao giá hàng, lũng đoạn thị trường... không
chỉ mang lại cho Tư Không Húc cực nhiều tiền tài, mà còn ẩn chứa rất nhiều mưu
kế. Nhưng nghiêm trọng nhất là --- nếu chuyện gã không vâng lời thánh chỉ bị
truyền ra ngoài, thì nhất định gã sẽ không gánh nổi hậu quả đó.
Nhưng gã tự cho là mình đã làm việc rất cẩn mật, phần lớn đều không tự
mình ra mặt mà để thuộc hạ đi làm. Vậy nên gã chưa từng lo lắng rằng mình sẽ bị
phát hiện, nhưng nay... Nghe những chuyện cực kỳ bí mật đó được thốt ra từ miệng
Ninh Uyên, sao gã có thể không kinh hãi chứ!
Huống chi, chuyện sơn tặc mã phỉ ở Yến Châu ngang ngược hoành hành, náo
loạn bách tính, đẩy dân chúng vào cảnh lầm than là chuyện mà ai ai cũng biết.
Năm ngoái hoàng đế đã hạ chỉ, phái một đội quân tinh nhuệ đến diệt sạch đám mã
phỉ này. Để chiêu mộ đội sơn tặc liều mạng đó vào trướng của mình, Tư Không Húc
đã mật báo cho chúng trước khi quan quân đến, thậm chí còn tiếp ứng ngân lượng giúp
chúng chạy trốn. Cuối cùng gã cũng có được lòng tin của mấy thủ lĩnh sơn tặc, đạt
được sự thần phục của chúng.
Tất cả đám sơn tặc này đều là hạng gϊếŧ người không chớp mắt, hai tay
ai cũng ướt đẫm máu tươi. Thế mà Tư Không Húc lại mạo hiểm bảo vệ chúng, nếu việc
này bị truyền ra ngoài... Thì đừng vội nói đến hoàng đế, mà chỉ cần dân chúng mỗi
người nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ để dìm chết gã rồi!
"Ngươi... Ngươi chớ nói xằng!" Hầu kết Tư Không Húc giật giật, sắc mặt trắng
bệch mãi không hồi lại được: "Bổn điện không hiểu ngươi đang nói gì hết!"
"Có hiểu hay không, tự điện hạ phải biết rõ nhất. Tiểu nhân chỉ nói vài
câu đó thôi, tránh cho điện hạ lại sơ ý ra nhầm quyết định, dẫn đến việc thứ điện
hạ vẫn muốn giấu lại bị lộ ra trước mắt người đời. Mất nhiều hơn được, điện hạ
tự biết." Khóe miệng Ninh Uyên nhếch lên, mỉm cười nhìn gã.
Gϊếŧ y đi!
Ánh mắt Tư Không Húc rơi xuống cần cổ vừa nhỏ vừa trắng của y.
Gϊếŧ y đi!
Đối phương chỉ là một thằng nhóc chưa dứt sữa thôi, cần cổ y thanh mảnh
thế kia, với võ công của gã bây giờ thì chỉ một phát là đứt. Chỉ cần thằng nhóc
này chết, thì sẽ không ai tuyên cáo những chuyện kia ra ngoài nữa cả.
Mắt gã thoáng sáng lên, khẽ nuốt nước miếng một cái, nắm tay siết chặt
lại.
"Không phải điện hạ đang nghĩ là chỉ cần trừ khử ta, thì sẽ bảo vệ được
bí mật của điện hạ đấy chứ? Chậc...." Ninh Uyên tặc lưỡi hai tiếng, lắc đầu: "Ta
không ngại nhắc điện hạ vài câu --- dù cái mạng này của tiểu nhân chẳng là gì,
nhưng chỉ cần tiểu nhân hoặc người thân của tiểu nhân xảy ra chuyện, thì tự khắc
sẽ có người khác liều mình đưa mấy bí mật kia đến chỗ Đại điện hạ. Xưa nay Đại
điện hạ "huynh đệ tình thâm" với Tứ điện hạ như thế, điện hạ nghĩ thử xem,
không biết Đại điện hạ sẽ làm gì nhỉ?"
Còn làm gì được nữa? Nếu Tư Không Việt không nhân cơ hội này để lột
thêm mấy tầng da nữa của gã, thì đúng là uổng cái danh Hoàng trưởng tử! Nhất thời,
Tư Không Húc hận đến nghiến răng ken két, nghẹn khuất trong lòng mà không thể
phát tiết ra được, đến mức suýt nữa thì nội thương.
"Ninh công tử lo lắng thái quá rồi... Sao bổn điện, bổn điện có thể làm
thế được." Khóe miệng gã giật giật một chốc, mãi mới kéo lên được một nụ cười
trông còn méo mó hơn cả khóc, hoàn toàn phá hỏng vẻ đẹp của gương mặt kia.
"Tiểu nhân đã nói hết những chuyện cần nói. Nếu điện hạ không còn gì muốn
chỉ bảo nữa, vậy chẳng hay tiểu nhân có thể về được chưa?" Ninh Uyên hơi
nghiêng đầu, nom hồn nhiên hết sức: "Ta đã hẹn với muội muội là chiều nay sẽ dạy
nó viết chữ, nên không tiện ở lâu."
Thấy gã không nói gì, và biết chắc là gã sẽ không phản ứng gì nữa, y liền
nở nụ cười, đoạn tự nhiên đứng dậy, vén rèm bước đi.
Bàn tay đang đặt trên đùi của Tư Không Húc nghiến chặt lại, phát ra âm
thanh răng rắc. Gã hít một hơi thật sâu, vén rèm trên cửa sổ xe lên, nhìn bóng
lưng TSm màu xanh của Ninh Uyên đi càng lúc càng xa. Gã hơi nheo mắt lại,
rồi thả rèm xuống.
"Đến Trích Tinh lâu!"
---
Trích Tinh lâu. Vẫn là đình viện ở nhã cư nơi sâu nhất.
Tư Không Húc vừa tắm xong, đang nghiêng người dựa vào giường uổng rượu.
Gã chỉ mặc một lớp áo trong, thắt lưng cũng không buồn cài, cứ để mở vạt áo như
vậy. Lồng ngực trắng ngần săn chắc vẫn còn vương lại vài bọt nước chưa khô,
nhìn qua lấp loáng, nom vô cùng quyến rũ.
Lúc Tô Triệt đội mạng che màu đen được thị vệ của Tư Không Húc đưa vào,
thì thấy ngay một màn như vậy. Tuy cậu đã hầu hạ gã nhiều lần, nhưng vẫn thoáng
đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh gã, nhẹ giọng kêu: "Điện hạ."
"Ngươi đến rồi đấy à." Tư Không Húc đặt chén rượu xuống, đôi mắt nhuốm
đẫm men say mơ màng nhìn cậu, tự tay kéo cậu vào lòng mình: "Sao đi chậm thế, bắt
bổn điện phải chờ thật lâu."
"Xin điện hạ bớt giận." Tự dưng được gã ôm vào ngực như vậy, ngửi mùi
thơm trên người gã, mặt cậu lại càng đỏ hơn: "Tại... tại Đại điện hạ trông chặt
quá, Triệt Nhi phải hầu hắn ngủ thì mới trốn đi được."
Mắt Tư Không Húc lạnh đi: "À, ta quên mất. Giờ ngươi còn phải hầu hạ đại
hoàng huynh nữa nhỉ."
Giọng gã rất có tính gây sự, nhưng Tô Triệt cũng không bực mình.
Thực ra, cậu vốn không muốn tới. Một là vì thực sự Tư Không Việt trông
cậu rất chặt, lén chạy đi là chuyện rất khó khăn. Hai là vì chuyện Tư Không Húc
muốn nạp trắc phi mấy hôm trước - tuy cuối cùng sự vẫn không thành; nhưng đối với
một người ái mộ gã đã lâu như cậu thì vẫn là đả kích trí mạng. Vậy nên, khó mà
cậu không sinh lòng oán hận gã.
Nhưng khi thị vệ của gã tìm đến cậu, nói là hôm nay trông gã rất phiền
muộn, là cậu lại không kìm lòng được, vẫn quyết định đến đây dỗ dành gã một
phen.
Tô Triệt cởϊ áσ choàng ra, lộ ra làn áo lụa có thể nhìn xuyên thấu hết
da thịt của mình. Cậu uốn mình, nhẹ nhàng dán lên lưng gã, tay khẽ khàng xoa nắn
bờ vai rộng của gã: "Triệt Nhi thấy hình như điện hạ đang không vui, có thể nói
cho Triệt Nhi biết không?"
"Có vài chuyện, nói ra chưa chắc ngươi đã hiểu." Tư Không Húc lại uống
thêm ly nữa: "Ngươi ở chỗ đại hoàng huynh vài ngày rồi, có thấy động tĩnh gì
khác thường không?"
"Động tĩnh à?" Cậu đảo mắt, chỉ nghĩ là gã đang hỏi về Tư Không Việt,
thuận miệng đáp: "Bình thường ít khi Đại điện hạ cho ta đến gần lắm, chỉ khi
nào cần hầu hạ mới gọi ta vào. Nhưng nếu có dịp thì nhất định ta sẽ nói tốt cho
điện hạ, chỉ là không biết Đại điện hạ có nghe ta không thôi."
"Thôi, chỉ cần đại hoàng huynh thích ngươi thì ngươi nói gì huynh ấy
cũng sẽ nghe. Có ngươi đứng giữa rồi, sớm muộn gì hiềm khích giữa ta và huynh ấy
cũng sẽ được giải trừ." Đang nói, gã chợt thấy lưng mình nhột nhột --- chẳng biết
Tô Triệt đã kéo áo gã xuống từ bao giờ, đang cọ cọ hai đầu ngực xinh xắn phấn nộn
của mình lên lưng gã.
Thân dưới của gã nóng lên, xoay người đè cậu xuống, đồng thời theo thói
quen vươn tay ôm lấy cánh mông của cậu. Rõ ràng cậu đã có chuẩn bị trước khi đến
- nơi đó của cậu đã được bôi sẵn cao trơn chuyên dụng, làm ngón tay của gã có thể
đi vào rất dễ dàng.
Tô Triệt khẽ rên lên, không kìm lòng được cắn lên bả vai gã.
Ai ngờ Tư Không Húc chợt sửng sốt, rút ngón tay đang đào bới trong người
cậu ra. Đầu ngón tay còn vương theo chút thuốc bôi trơn khẽ mân mê đường nét
thanh tú của cậu, trượt xuống cần cổ trắng mịn, đột nhiên nói: "Ngươi trang điểm
thế này xấu quá, sau này bỏ đi. Cũng đừng vẽ mi nữa, trông hơi thô tục."
"Dạ?" Dù Tô Triệt không biết vì sao gã lại nói vậy, nhưng vẫn vâng lời
đáp: "Chỉ cần điện hạ thích thì Triệt Nhi sẽ vâng lời."
"Còn cả bộ quần áo này nữa." Vừa nói, gã vừa nhìn tấm áo lụa mặc như
không mặc của cậu: "Bộ này cũng không được, thay bộ khác đi."
"Nhưng trước đây điện hạ đã nói... là thích Triệt Nhi mặc vậy mà." Vẻ mặt
cậu trở nên kỳ lạ.
"Không được. Bổn điện sẽ cho người tìm bộ khác cho ngươi." Nói rồi, Tư
Không Húc ngồi dậy, không làm tiếp chuyện vui vẻ kia nữa mà lại gọi thị vệ canh
cửa vào, sai bảo hắn làm gì đó.
Thị vệ đi chưa đầy nửa nén hương thì trở về, mang theo một cái bao. Tư
Không Húc dẫn Tô Triệt đang tò mò vào bên trong, đưa cái bao kia cho cậu: "Thay
nó đi."
Cậu vẫn không hiểu gì cả. Dưới cái nhìn chăm chăm của Tư Không Húc, cậu
hơi xẩu hổ cởϊ áσ lụa xuống, lấy bộ TSm màu xanh trong bao ra, lúng túng
khoác nó lên người. TSm này là loại mà các thư sinh hay mặc, nhưng với
Tô Triệt - một người lớn lên từ nhỏ ở thanh lâu - thì lại là lần đầu tiên mặc
nó, khó tránh khỏi bối rối tay chân.
Thấy cậu vật lộn với đám quần áo, thế mà Tư Không Húc lại tốt bụng tự
tay chỉnh cho cậu, rồi còn để cậu ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược chải kỹ
tóc cậu, rồi dùng dây buộc chặt lên.
Làm xong hết tất thảy những việc này, Tô Triệt mới nhìn dáng vẻ mình phản
chiếu trong gương đồng. Khuôn mặt diễm lệ thường thấy của nam quan nọ nay đã biến
mất -- mặc quần áo thế này, tháo bỏ lớp trang điểm, trong gương chỉ còn là một
thiếu niên thư sinh tuấn tú.
"Thế này mới dễ coi chứ." Tư Không Húc nhìn mãi vào gương, rồi bắt đầu
nhẹ nhàng gặm cắn cần cổ của cậu. Đầu lưỡi y khẽ khàng trượt trên làn da cậu,
ôn nhu không bút nào tả xiết. Mặt cậu đỏ lựng lên ngay.
"A... Điện hạ..." Đây là lần đầu tiên gã dịu dàng thế này với cậu, cậu thực
sự... được chiều đến phát sợ.
"Ừ." Mắt gã mê ly, nhẹ đáp lời cậu. Gã không cởϊ qυầи áo cậu ra mà chỉ
để cậu quỳ trên người mình, vén vạt áo của TSm lên, thò tay vào trong
khiêu khích đùa bỡn. Tô Triệt thở gấp liên tục, trên trán rịn mồ hôi.
"Điện hạ.. Có thể.... Có thể vào được rồi..." Cậu bị chọc xoáy đến mất kiểm
soát. Thấy mãi mà gã không làm bước tiếp theo, lá gan cậu liền lớn hơn, với tay
xuống tụt quần gã ra, rồi cầm thứ to dài nóng rực nọ đặt vào lỗ nhỏ đang hé ra
hợp vào của mình, ngồi phịch xuống.
"Trừng mắt nhìn ta." Gã đột nhiên nói vậy, làm cậu hoang mang hết sức.
"Ta bảo ngươi trừng mắt nhìn ta!" Gã lặp lại, thốt nhiên tóm lấy hàm dưới
của cậu, gầm nhẹ lên: "Mau!"
"Điện hạ nhẹ chút, ta đau quá..." Tô Triệt hết cách rồi, đành phải nhăn
đôi mi thanh tú lại, cố gắng làm ra vẻ nhìn chằm chằm vào Tư Không Húc. Ai ngờ
trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt cậu kia, phía dưới của gã lại phồng lớn một
vòng. Nhân lúc cậu không hề phòng bị, gã liền húc ngược lên trên, đâm thẳng vào
thân thể cậu!
"Ư... A!" Cậu bị đâm mạnh đến hít sâu một hơi, cảm thấy sức lực kinh người
của gã suýt nữa đã đâm thủng mình rồi. Nhưng chưa để cậu kịp hồi hồn, gã đã
dùng lực di chuyển thật nhanh, đâm chọc lung tung trong cơ thể cậu.
"Điện hạ... Nhẹ chút... Điện hạ ơi..." Tư Không Húc thực sự dùng sức rất mạnh,
làm Tô Triệt thiếu chút nữa đã hụt hơi. Nhưng hình như gã hoàn toàn không nghe
thấy lời cầu xin của cậu, không những không chậm lại mà còn bóp lấy cổ đối
phương. Nhìn biểu cảm chồng chéo nửa đê mê nửa đau đớn của cậu, từng đợt sung
sướng chưa từng có liền lủi thẳng xuống hạ thân gã. Thứ kia càng trở nên nóng rực
cứng rắn, đây là một loại kɦoáı ƈảʍ vượt xa kɦoáı ƈảʍ thông thường --- kɦoáı ƈảʍ
chinh phục thành công.
Trong mắt Tư Không Húc, khuôn mặt Tô Triệt từ từ mờ đi, thay vào đó là...
một gương mặt khác.
Cũng là TSm, cũng là dây buộc tóc, cũng là một biểu cảm --- phải
rồi, chính là thế này đây. Đây là thứ mà gã muốn thấy - gã muốn người kia nằm
dưới thân mình, vô lực lắc đầu, cầu xin sự tha thứ. Gã muốn chinh phục được y
hoàn toàn, muốn mạnh bạo xỏ xuyên qua thân thể y, muốn đập vỡ biểu cảm thờ ơ
pha lẫn khinh thường đó, để cho cái miệng lươn lẹo kia không thể thốt ra một lời
nào khác trừ rêи ɾỉ!
Ninh Uyên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.