Đến đêm, thi thể Ninh Bình Nhi được vớt lên rồi đưa về Ninh phủ ngay trong đêm, bắt đầu công việc hạ táng. Vốn Thẩm thị định qua loa chôn nàng là được, ngay cả từ đường cũng không cho nàng vào. Nhưng Nghiêm thị lại nói là --- dù sao nàng cũng là con cháu của Ninh gia, dù có phạm sai lầm nhưng nay người đã chết, có lỗi lầm lớn hơn nữa cũng có thể cho qua được. Cuối cùng Thẩm thị cũng bị thuyết phục, làm cho nàng một tang lễ đơn giản, nâng bài vị vào từ đường. Một ngày trước khi Ninh Bình Nhi được hạ táng, Ninh Uyên đích thân mang đồ cúng đến viếng linh đường. Linh đường nằm trong Hà Tâm uyển. Vì Liễu thị đã bị Ninh Như Hải cho nhốt lại sau vụ om sòm ở Thọ An Đường, nên người canh giữ linh đường chỉ có Ninh Tương và Ninh Thiến Nhi. Thấy Ninh Uyên đến, Ninh Thiến Nhi không nói gì, còn Ninh Tương vốn đang ngồi lại chật vật đứng lên, quát: "Ngươi còn mặt mũi qua đây à! Muốn chết phải không!" "Ta chỉ đến đưa tiễn muội muội thôi. Nhị ca không thấy mình đang rất bất lịch sự hả?" Ninh Uyên chỉ liếc sang gã, đoạn tự nhiên đặt đồ cúng xuống, thắp ba nén hương. Y không quỳ xuống trước linh vị mà chỉ cúi người ba cái, rồi cắm hương vào lư. "Đừng có ở đây mà mèo khóc chuột! Muội muội ta đã bị chính ngươi hại chết, giờ ngươi còn giả vờ tốt lành làm chi? Cố ý sang đây xem chúng ta khổ sở thế nào đúng không?" Mặt hắn đỏ gay lên, càng nói càng quá đáng, sắc mặt cũng đanh lại: "Ta nói cho ngươi biết! Nhất định ta sẽ không tha cho ngươi! Sẽ có ngày ta bắt ngươi phải chịu tội gấp trăm gấp ngàn lần!" "Nhị ca à, Liễu di nương đã hóa điên rồi, đừng nói ngươi cũng điên theo đấy nhé?" Y buồn cười nhìn gã: "Ta có muốn chuyện của Bình Nhi muội muội xảy ra đâu. Tất cả đều là các ngươi gieo gió gặt bão mà? Nếu ngươi muốn tìm một người để trút giận, thì phải tìm Tứ điện hạ - người đã bạc tình với Bình Nhi muội muội chứ? Ngươi gào lên với ta làm gì, không sợ phụ thân và tổ mẫu nghe được rồi lại đối xử với ngươi như với Liễu di nương sao?" "Ngươi... ngươi!" Ninh Tương cực kỳ phẫn nộ. Hôm đó đúng là họ đã cấu kết với Tư Không Húc, bày mưu hãm hại Ninh Uyên; nhưng chẳng hiểu sao lại đẩy Ninh Bình Nhi đến với Tư Không Húc. Ninh Tương biết chắc là Ninh Uyên đã nhúng tay vào, cũng mặc định người hại chết muội muội mình là y. Ai dè y được lợi mà còn dám kiêu ngạo như thế, còn dám huênh hoang trước linh đường của Bình Nhi! Đương lúc hắn giơ tay lên muốn đấm cho y một nhát, thì ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói dịu dàng: "Xem ra, ba mươi trượng gia pháp của phụ thẫn vẫn không làm nhị đệ nhận ra lỗi lầm của mình rồi. Tam đệ có lòng thành đến tiễn đưa Bình Nhi muội muội, lại gặp phải sự nhục mạ thế này. Nếu phụ thân biết thì chắc Người lại nghĩ mình "dạy dỗ" ngươi không đủ, sẽ càng "chăm sóc" ngươi "cẩn thận" hơn thôi." Rèm cửa bị vén lên. Ninh Mạt mang theo một hộp thức ăn bước vào, đôi mắt phượng nhìn Ninh Tương, cười như không cười. Ninh Tương tức đến toàn thân run rẩy, mạnh bạo chỉnh lại khăn trắng trên đầu rồi hùng hổ lao ra ngoài. "Đã đến nước này rồi mà còn không biết thu bớt lại, đúng là ương ngạnh thành thói." Ninh Mạt lắc đầu, cũng thắp ba nén hương cho Ninh Bình Nhi rồi nói với Ninh Thiến Nhi: "Tỷ tỷ ngươi vừa chết thì mấy tin đồn bất lợi cho Ninh phủ ở ngoài cũng biến mất hết rồi. Có người còn khen Ninh phủ quyết đoán, gặp chuyện không may mà vẫn không tiếc công thanh lọc gia môn. Ta đã nhờ mẫu thân để ý nhà trong sạch giúp ngươi rồi; nếu sau này ngươi được làm chính thất của người ta, thì cũng coi như thực sự đổi đời." Ninh Thiến Nhi cảm kích quá đỗi, thậm chí còn quỳ lạy Ninh Mạt: "Đa tạ Mạt Nhi tỷ tỷ thành toàn! Đa tạ Nhị phu nhân thành toàn!" --- Ninh Uyên và Ninh Mạt cùng nhau ra khỏi linh đường. Lúc bước trên đường mòn ngoài hoa viên, thấy xung quanh không còn ai nữa, Ninh Mạt liền cho tỳ nữ của mình lui xuống rồi nói với Ninh Uyên: "Ta cứ tưởng ngươi hận nàng lắm chứ, không ngờ ngươi vẫn tới tiễn biệt nàng?" "Hận đến mấy thì cũng từng là huynh muội, vẫn có vài chuyện không thể bỏ qua được." Nom y rất bình tĩnh: "Mà nói đến cùng thì, nàng cũng chỉ bị mẫu thân gian xảo chua ngoa là Liễu thị ảnh hưởng thôi. Nếu kiếp sau nàng có thể đầu thai vào nhà nào trong sạch, thì chắc chắn cũng không đến mức tuổi nhỏ mà thâm độc như kiếp này." "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Ta chỉ cảm thấy --- phàm là nơi có đủ lợi ích để tranh đoạt thì chắc chắn phải có lừa lọc và âm mưu. Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn; đây chỉ là chuyện được làm vua thua làm giặc thôi mà." Ninh Mạt lắc đầu: "Đôi khi thứ ngươi muốn chỉ là một đời bình an yên ổn, nhưng người ta lại không cho ngươi được thế. Bị bức đến đường cùng, rồi thì ngươi chỉ có thể phản kháng, lấy độc mà trị độc. Dù cuối cùng có thắng thì hai tay ngươi cũng đã dính máu, không biết là may mắn hay bất hạnh nữa." "Hình như ca ca hơi áy náy?" Ninh Uyên nhìn hắn. "Ta vốn hận nhất là loại người chuyện hại người khác này. Nhưng hôm nay ta mới nhận ra – dường như ta cũng chẳng khác gì bọn họ. Hoặc chỉ là... tính toán lừa dối nhau nhiều rồi, ta hơi mệt mỏi." Ninh Mạt thở dài một hơi: "Không ngờ đấu đến đấu đi, ta lại trở thành loại người mà mình ghét nhất." "Ta không biết vì sao ca ca lại nghĩ thế." Ninh Uyên đáp: "Nhưng ngươi đã đọc cuốn 《Bàn về cạnh tranh để sinh tồn》 của Cao Úc đại nhân chưa? Trong đó có một câu nói, mà theo ta thấy là rất hợp với tình cảnh bây giờ." Ninh Mạt sửng sốt: "Câu gì cơ?" "Thiện ác tất có báo, thiên đạo luôn luân hồi." Y gằn từng chữ một: "Vạn vật trong thiên hạ này đều không nằm ngoài chữ "Đạo". Ngươi hại ta ta hại người khác, dù đều là máu ướt đẫm tay, thì cũng chỉ là thay trời hành đạo thôi. Nếu ngươi thực sự cảm thấy áy náy, thì cứ đứng thẳng lên vị trí cao nhất đi, rồi dùng chính hai tay mình để thay đổi thế đạo này." Ninh Mạt sững sờ nhìn Ninh Uyên, dường như đã bị câu "đứng lên vị trí cao nhất" của y làm giật mình. Y lại nói tiếp: "Hôm đó ta đã nói – nếu ngươi không muốn bị người khác chèn ép, nếu ngươi muốn bảo vệ những người quan trọng của mình, thì buộc phải cầm chắc cây đao trong tay mới được. Đương nhiên, cây đao này là để hại người hay bảo vệ người cũng do chữ "Đạo" quyết định. Đứng trước "Đạo", chúng ta trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất, thì còn gì để tự thẹn với lòng nữa?" "Có thể lý giải《Bàn về cạnh tranh để sinh tồn》rõ đến mức này, chẳng trách ngày đó Cao đại nhân lại đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ." Im lặng một chốc, Ninh Mạt mới từ từ đáp: "Thân là huynh trưởng, đột nhiên ta lại rất chờ mong khoảnh khắc ngươi bước vào triều làm quan. Không chừng ngươi cũng có ngày được phong hầu nhận tước đấy." "Ca ca nói thế thì hơi sớm rồi." Y lạnh nhạt nói: "Thực ra ta cũng giống ca ca, chỉ một lòng muốn được sống bình yên với người thân, không có chí lớn gì nữa cả." Hắn xua xua tay: "Ngươi chỉ nhớ câu "Thiện ác tất có báo, thiên đạo luôn luân hồi" trong《Bàn về cạnh tranh để sinh tồn》, nhưng ta lại nhớ một câu khác --- "Rồng Vàng nào phải vật trong ao?". Giờ nghĩ lại ta mới thấy, tạo quan hệ tốt với ngươi đúng là quyết định sáng suốt đấy. Sau này nếu ngươi thành cây to bóng cả, thì cho ta hưởng ké chút nhé?" Hiếm khi Ninh Mạt đùa giỡn như vậy, Ninh Uyên cũng cười cười. Nhưng hình như nghĩ đến gì đó, y lại nghiêm mặt lại: "Ca ca biết bây giờ Tam phu nhân thế nào không?" "Còn thế nào được nữa? Gây ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn lão phu nhân sẽ không tha cho ả rồi. Tuy ả không phải là nữ nhi nhà quan, nhưng dù sao thì cũng là nương của Ninh Tương, còn mang danh "phu nhân" nữa, nên phụ thân không tiện hưu* ả, chỉ giam lại rồi tuyên bố ra ngoài là để ả "tu thân dưỡng tính." Nhưng có thả ra không hay bao giờ thả... thì không ai biết được." *hưu (休): ly hôn. "Chắc là Ninh Như Hải có dè chừng Ninh Tương nhỉ? Nếu Ninh Tương thi đậu cử nhân vào kỳ thi Hương năm nay, thì phụ thân cũng không tiện làm gì "mẫu thân của Cử nhân" rồi. Hơn nữa, nếu là Cử nhân thì Ninh Tương phải dẫn Liễu thị ra ngoài tự lập môn hộ, nghe cũng có lý ha?" "Tự lập môn hộ á? Ngươi nghĩ Tam phu nhân sẽ đồng ý à? Ả trăm phương ngàn kế dồn ngươi vào chỗ chết là vì muốn sau này Ninh Tương sẽ được hưởng tước vị Võ An bá, giờ bắt ả dọn đi thì sao ả chịu được?" Ninh Mạt khẽ cười: "Ngươi cứ xem xem. Dù không còn Ninh Bình Nhi nữa thì dã tâm của Liễu thị vẫn còn đó, vẫn diễn kịch tiếp được!" --- Đến 49 ngày của Ninh Bình Nhi thì đã là tháng năm. Xuân đã hết, hè đang đến, thời tiết trở nên khô nóng. Tuy tang lễ của nàng làm rất sơ sài, nhưng cúng 49 ngày là lễ lớn, không thể lơ là được. Đại Chu cấm kỵ vu cổ thuật, nên dân chúng cũng rất kiêng dè trước quỷ thần. Tuy Ninh Bình Nhi bị trừng phạt như vậy là đúng người đúng tội, nhưng oán khí của nàng vẫn nặng, nếu không làm nghi thức 49 ngày cẩn thận thì rất có thể oán linh sẽ càng tức giận hơn, sẽ hóa thành lệ quỷ quay về hại người thân, thậm chí là hiện hình hại người --- ấy là dân gian đồn thế. Vậy nên, Thẩm thị khá là xem trọng lần lễ tế này, thậm chí còn sai người lên núi Ngọc Linh ngoài thành, mời Linh Hư tôn giả của chùa Linh Hư đích thân xuống núi làm lễ. Nhưng lại vừa lúc tôn giả đi xa, nên bà đành phải tìm một bà đồng khá nổi tiếng trong thành, mời bà ta đến Ninh phủ mở đàn cầu siêu. Trước giờ Ninh Uyên vẫn không tin vào mấy thứ quỷ thần đó, đương nhiên sẽ không xúm vào vây xem như mọi người, mà ở trong Tương Liên viện dạy Hinh Nhi viết chữ. Bản thân Đường thị cũng thông thạo thi thư, nhưng bà không muốn dạy Hinh Nhi những thứ đó, cũng không muốn nàng bỏ tâm sức vào việc học chữ. Theo bà thì --- nữ nhi biết chữ rồi thì sẽ đọc sách, đọc sách rồi thì sẽ nảy ra những ý tưởng không đáng có, chưa chắc đã tốt cho tương lai về sau. Giống như chính bà đây --- nếu bà không thông thạo thi thư thì sẽ không bị thuyết phục bởi tài hoa của Ninh Như Hải, lại càng không đồng ý gả vào Ninh phủ khi thừa biết gã đã có vài thê thiếp. Và bà sẽ không rơi vào kết cục ngày hôm nay, hại con trai con gái phải chịu khổ cùng mình. Dù bây giờ Ninh Uyên đã được Thẩm thị yêu thích nên cuộc sống hằng ngày đã thoải mái hơn nhiều, nhưng Đường thị vẫn muốn phòng ngừa rắc rối. Để Hinh Nhi lớn lên như một nữ nhi bình thường, sau này gả cho một gia đình bình thường, sống một cuộc sống bình thường an yên là được. Ninh Uyên thì không đồng ý với suy nghĩ của bà. Ngược lại, y cảm thấy nữ nhi phải đọc sách nhiều hơn mới đúng, như vậy thì mới hiểu được nhiều đạo lý đối nhân xử thế, sẽ không ngây ngốc bị người ta lừa gạt. Hơn nữa, Hinh Nhi lại khá có hứng thú với phương diện này, ngộ tính cũng cao, thậm chí tốc độ học bài còn nhanh hơn nhóm học sinh trong trường. "Uyên Nhi à, đã dạy một buổi chiều rồi. Mau nghỉ tay đến ăn bánh khoai nương làm đi." Đường thị bưng đĩa bánh ra, thấy Ninh Uyên và Hinh Nhi vẫn vùi đầu bên bàn thì cười khổ: "Con chú tâm dạy như thế làm gì? Định cho em con đi thi cử nhân sao?" "Sao lại không được ạ? Nếu nữ tử có thể tham gia khoa cử, nhất định tương lai muội muội sẽ là cử nhân tài năng!" Ninh Uyên khép sách lại, xoa xoa cái cổ hơi cứng đờ. Sáng nay y ngồi học ở trường đến trưa, về nhà lại ngồi dạy em đến chiều --- đúng là ngồi quá lâu rồi, xương khớp cả người đã mỏi nhừ hết cả. Hinh Nhi vẫn hào hứng cầm bút lông. Nàng chăm chú luyện viết theo chữ mẫu của Ninh Uyên, tập trung đến mức không hề để ý đến mực dính trên mặt. Đường thị buồn cười nói: "Nha đầu này quậy quen rồi, viết chữ cũng không đoan trang được." Rồi rút khăn ra lau mặt cho nàng. Ninh Uyên cắn thử một miếng bánh khoai nóng hổi. Khoai nghiền rất nhuyễn, bên ngoài còn phủ thêm một lớp đường thanh thanh, ngon lành cực kỳ, làm y ăn xong một cái rồi lại cầm thêm cái nữa. Thấy y ăn nhanh như vậy, Đường thị vội nói: "Ăn chậm chút thôi con! Khoai nhanh no lắm, tế lễ ở tiền viện xong con còn phải đi ăn cơm với lão phu nhân nữa mà. Đến lúc đấy mà con ăn ít thì lại thất lễ với người ta." "Không sao đâu nương." Y đang định nói mình vẫn ăn được thì Chu Thạch đột nhiên bước tới, nói nhỏ vào tai y vài câu. Y nhướn mày, quay sang: "Thật không?" "Hoàn toàn chính xác." Chu Thạch đáp: "Giờ tiền viện đã loạn tung lên rồi, thiếu gia mau đến thì hơn." Y gật đầu, nói với Đường thị: "Con có vài chuyện nên đi trước đây. Nếu bánh khoai này còn thừa thì nương để lại cho con nhé, con thích lắm." Nhìn vẻ mặt y thì Đường thị biết là có chuyện quan trọng, nên không hỏi kỹ mà chỉ gật đầu. Ra khỏi Tương Liên viện, Ninh Uyên lập tức hỏi Chu Thạch: "Mạt Nhi tỷ tỷ có biết chuyện này không?" Thân phận của Ninh Mạt là bí mật lớn, nên y không nói với ai cả, kể cả người bên cạnh mình. Chu Thạch gật đầu: "Mạt Nhi tiểu thư vẫn luôn ở tiền viện, chính tiểu thư bảo ta đến tìm thiếu gia đây. Tiểu thư nói chuyện này không đơn giản, sợ là có người đang mượn cớ sinh sự." "Cứ tưởng chuyện của Ninh Bình Nhi sẽ làm chúng an phận hơn chút, ai ngờ chẳng được mấy ngày... Ta đã đánh giá quá cao sự nhẫn nại của Tam phu nhân rồi." Ninh Uyên hừ lạnh: "Cũng được! Nước đến đất chặn, cứ đến xem tình hình thế nào đã." --- Tiền viện Ninh phủ. Một bà đồng vẽ mặt sặc sỡ đang tay trái cầm chuông, tay phải cầm cờ đen, liên tục nhảy múa quanh một dàn tế bày đầy các loại tế phẩm. Miệng bà ta lẩm bẩm một ngôn ngữ kỳ lạ không ai hiểu, đột nhiên quát to lên: "Thấy! Ta thấy rồi!" Rồi tự dưng bất tỉnh, ngã sõng soài ra đất, toàn thân co giật. Lúc Ninh Uyên bước vào tiền viện thì vừa lúc thấy hình ảnh hoang đường này. Y đến cạnh Ninh Mạt, làm như đang nhìn bà đồng trên đất, thấp giọng hỏi: "Bên Tam phu nhân thế nào rồi?" "Giả như có quỷ nhập vào người chứ còn gì nữa." Dù Ninh Mạt đang đeo mạng che mặt, nhưng ánh mắt đuôi mày hắn vẫn lộ ra vẻ cười nhạo: "Loanh quanh chúng chỉ nghĩ ra cách đó thôi. Ta thấy gần như chắc chắn là chúng nhằm vào ngươi đấy, nhớ cẩn thận chút." Ninh Uyên gật đầu, im lặng không nói. Vừa nãy, Chu Thạch chạy tới Tương Liên viện nói cho y biết --- vừa bắt đầu nghi lễ không lâu thì có ma ma ở từ đường đến báo với Thẩm thị, nói là Liễu thị có hành vi kỳ lạ: ả liên tục gào thét nói mình là Ninh Bình Nhi, muốn gặp Ninh Như Hải và Thẩm thị để giải oan. Đồng thời, bà đồng cũng bảo rằng bà ta cảm nhận được oán khí đậm đặc trong Ninh phủ, nghĩ là có oan hồn chết không nhắm mắt ở đây, nên muốn mời Thượng Thần xuống đây soi xét, dẫn oan hồn nọ đi. Bà đồng co quắp dưới đất một chốc, đột nhiên trợn trừng mắt ra, lồm cồm bò lên, tay chân làm động tác như đang múa hí kịch: "Ta là Bạch thần Vô Thường của Âm Ty đây! Rốt cục là âm linh nơi nào quấy phá, mau mau hiện hình trước mặt bản thần!" "Phụt!" Có nha hoàn gần đó không nhịn được bật cười. Nghiêm thị trừng mắt nhìn sang, mặt nàng cứng đờ, không dám cười nữa. Bà đồng đi tám bước quanh sân, đoạn giơ tay lên ngang lông mày, làm bộ như đang nhìn ra xa. Rồi lại hít mũi thật mạnh, làm như đang ngửi ngửi, đoạn chỉ về hướng từ đường: "Oán khí lan ra từ chỗ đó! Các ngươi mau dẫn oán linh ra đây!" Thẩm thị giật mình, bảo Ninh Như Hải: "Vừa nãy ma ma ở từ đường đến nói Liễu Huệ đang có hành vi quái gở, liên tục nói chính mình là Ninh Bình Nhi. Hay là... nó bị oan hồn Ninh Bình Nhi nhập vào thật?" Sắc mặt Ninh Như Hải rất khó coi --- gã không ngờ đứa con gái này của gã đã chết rồi mà vẫn không cho mọi người được yên. Gã lập tức bảo quản gia: "Bảo ma ma từ đường dẫn Tam phu nhân đến đây!" Quản gia vâng lời rời đi. Chẳng mấy chốc, đã có hai ma ma lực lưỡng lôi Liễu thị tiến vào. Hình như họ hơi sợ ả, không dám đến gần ả quá. Còn ả thì đương trợn trắng hai mắt lên, sắc mặt xám xịt, bước chân lảo đảo, trông cũng giống người bị ma nhập ra trò. Thấy Ninh Như Hải, ả ngẩn người ra, đoạn loạng choạng nhào tới, miệng thét to: "Phụ thân ơi! Con là Bình Nhi đây! Con chết oan uổng quá! Phụ thân phải phân xử cho con chứ phụ thân ơi!" "Các ngươi còn nhìn gì nữa! Mau ngăn nó lại!" Thẩm thị sợ hãi quá đỗi, vội quát lên với đám hạ nhân cạnh mình. Nhưng chính những hạ nhân đó cũng chưa từng gặp cảnh tượng quái dị nhường này, nên ai nấy đều run rẩy hai chân, không dám bước lên trước. Ninh Uyên liếc nhìn Chu Thạch sau lưng mình: "Đi đi." Chu Thạch gật đầu, lập tức xông ra khỏi đám đông. Lúc đó, Liễu thị đã sắp túm được vạt áo của Ninh Như Hải rồi, mà gã thì hình như đã bị dọa sợ, cứ đứng đờ ra đó không né tránh gì cả. Đã được Ninh Uyên ra lệnh nên Chu Thạch không kiêng nể gì Liễu thị hết. Xông đến chỗ ả rồi, hắn lập tức đá thật mạnh vào đầu gối ả. Ả hét thảm một tiếng, hai chân mềm nhũn, ngã sấp mặt xuống dưới chân Ninh Như Hải. Nhưng ả vẫn không chịu dừng lại, run rẩy hé miệng muốn túm ống quần gã. Chu Thạch hét lên: "Thứ yêu ma chết tiệt! Đừng hòng hại lão gia!" Rồi tóm lấy búi tóc của ả, kéo giật ả ra đằng sau. Liễu thị đau đến mức kêu gào loạn lên, cảm giác như da đầu mình sắp bị kéo rớt xuống rồi, liên tục tru "Buông ra! Buông ra!". Ngay cả bà đồng tự xưng là đang có "Thượng Thần nhập thân" cũng không nhịn nổi nữa, xông lên đá vào Chu Thạch: "Cút! Xử lý oán linh là phận sự của bản thần, phàm nhân như ngươi sao dám xen vào! Mau buông ra!" "Đủ rồi, Chu Thạch! Mau về đây!" Ninh Uyên nhịn cười, gọi hắn một tiếng. Bấy giờ hắn mới buông tay ra, ngoan ngoãn trở về đứng sau lưng y. Liễu thị thở hổn hển ngồi bệt dưới đất. Vừa nãy Chu Thạch giật rất mạnh, làm ả đau đến ứa nước mắt, suýt nữa đã không diễn được tiếp. Nhưng phóng lao thì phải theo lao, nên ả cố hít sâu một hơi, quỳ xuống trước mặt Ninh Như Hải và Thẩm thị: "Phụ thân, tổ mẫu, con là Bình Nhi đây! Con chết oan chết uổng, nhất định hai người phải làm chủ cho con!" "Ngươi... Ngươi..." Thẩm thị hoảng sợ cực độ, hiển nhiên đã cho là oan hồn Ninh Bình Nhi đang nhập vào Liễu thị thật. Bà chỉ tay vào mặt ả, phẫn nộ quát: "Thứ mất hết lễ giáo, ô nhục gia phong như ngươi thì có oan khuất gì! Đúng là không biết xấu hổ!" Rồi nhìn sang bà đồng: "Ngươi còn chờ gì nữa! Mau mau xử lý thứ ác linh này đi!" Nhưng bà đồng hoàn toàn làm ngơ trước lời Thẩm thị nói, ngược lại còn bảo: "Oán khí của oán linh này quá lớn, bản thần cũng không làm gì được. Nay chỉ có thể xua tan oán khí của nó thì mới trị dứt điểm được." Rồi chỉ vào Liễu thị: "Nói mau! Ác linh ngươi có oan khuất gì, mà lại dám đánh cược tội bị đánh vào địa ngục luân hồi để đến đây kêu oan với người nhà!" "Thưa Vô Thường đại nhân, tiểu nữ thực sự bị oan uổng! Oan uổng cực lớn!" Liễu thị kêu khóc: "Tiểu nữ không phải hạng không biết lễ giáo, càng không phải người bại hoại gia môn! Là có người âm thầm hãm hại tiểu nữ, hại tiểu nữ mất hết trinh bạch, dẫn đến vô số chuyện về sau! Tiểu nữ chết thì cũng thôi, chỉ sợ nếu kẻ âm độc này vẫn tiếp tục ở trong phủ, rồi hại cả phụ thân và tổ mẫu thì tiểu nữ mới thực sự là chết không nhắm mắt!" "Hửm?" Bà đồng nhướn mày: "Ngươi có oan thì tất nhiên bản thần sẽ giải. Ngươi có biết là kẻ âm độc phương nào đã hại ngươi, và sắp hại người nhà của ngươi chưa?" "Biết!" Liễu thị gật đầu liên tục: "Kẻ này cực kỳ thông minh, chuyên môn giả trang ngoan ngoãn vô hại trước mặt phụ thân và tổ mẫu, nhưng thực sự lại miệng nam mô bụng bồ dao găm! Tiểu nữ mạo hiểm bò từ hoàng tuyền về đây, chính là để vạch trần y trước phụ thân và tổ mẫu!" Bà đồng nói: "Nếu ngươi đã biết là ai thì mau mau chỉ ra tại chỗ, để bản thần thay ngươi minh oan giải tội!" "Kẻ này chính là..." Liễu thị đảo mắt nhìn quanh đám đông, đột nhiên dừng mắt ở Ninh Uyên, rồi chỉ vào y thét to: "Chính là người đó!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]