La ma ma làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc mà tất cả mọi người trong phủ đã tụ tập ở Thọ An đường. Ninh Uyên đỡ Thẩm thị đến ngồi ghế chủ vị rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên, im lặng quan sát vẻ mặt của mọi người. Trông Ninh Như Hải vẫn u ám như thế. Từ khi Ninh Bình Nhi xảy ra chuyện, nơi mi tâm của gã vẫn luôn cau chặt lại, chưa từng giãn ra. Nhiều ngày trôi qua làm nỗi tức giận của gã với nàng đã phai đi đôi chút, ngược lại còn hơi do dự khi nghĩ đến chuyện phạt nàng. Không chỉ vì Ninh Bình Nhi là đứa con gái mà gã đã yêu thương từ nhỏ, gã có phần không đành lòng; mà còn vì Liễu thị đã gào khóc mấy ngày hôm nay, nghe nói mấy lần còn định tự sát nữa. Ả là người gã sủng ái nhất trong ba người vợ, nên ít nhiều gì cũng có tình cảm. Hơn nữa, Nghiêm thị cũng đã khuyên gã --- hổ dữ không ăn thịt con, dù Ninh Bình Nhi có phạm sai lầm cỡ nào thì trưởng bối là họ cũng nên khoan hồng một chút. Không nhất thiết phải cứng nhắc làm theo gia pháp, mà chỉ cần giơ cao đánh khẽ là được. Nhưng gã có thể "giơ cao đánh khẽ" mà xử lý chuyện này không thì lại là một câu chuyện khác. Nếu gã thực sự mắt nhắm mắt mở tha cho Ninh Bình Nhi, thì Thẩm thị tức giận là chuyện nhỏ, chỉ sợ người ngoài lại chỉ trỏ rồi mắng Ninh phủ chẳng ra gì. Vậy nên mấy hôm nay gã vẫn luôn đau đầu, không thể đưa ra được quyết định. Thẩm thị nhận chén trà từ tay Ninh Uyên, hắng giọng một tiếng. Thấy con trai mình vẫn do dự như thế, bà hơi bực mình: "Ta gọi các ngươi đến đây là muốn hỏi --- chuyện của Ninh Bình Nhi đã có quyết định cuối cùng chưa?" "Thưa lão phu nhân, con vẫn cần cân nhắc thêm nữa." Ninh Như Hải nặng nề đáp: "Đợi con bé khỏe lại rồi phạt cũng không muộn." "Ha! Ta thấy ngươi chưa từng muốn phạt thứ bại hoại gia môn đó thì có!" Thẩm thị đặt mạnh chén trà xuống bàn: "Già này nằm trên giường mà vẫn nghe được người ngoài kia chửi mắng Ninh phủ ta thế nào! Đã đến nước này rồi mà ngươi còn không mau xử lý nha đầu kia đi? Để dẹp lời đồn đi chứ! Hay ngươi còn chờ nó chửa thêm một đứa con hoang về nữa, cho ngươi lên chức gia gia luôn?!" "Lão phu nhân nói thế thì khó nghe quá." Ninh Như Hải cau mày: "Chuyện Bình Nhi làm lần này cũng làm con rất giận, nhưng dù sao con bé cũng là cháu gái của Người. Nếu làm theo gia quy thì nó chỉ có đường chết, nhưng mà hổ dữ còn không ăn thịt con, Người bắt con ra tay thế nào được đây?" "Hổ dữ không ăn thịt con? Thằng nghịch tử ngươi muốn làm ta tức chết phải không?!" Thẩm thị tức đến độ suýt nữa thì hất văng chén trà: "Vậy ta hỏi ngươi --- đây là lần thứ mấy nó phạm lỗi rồi?" Ninh Như Hải im lặng. "Người hạ độc vào bánh trôi rồi giá họa cho Uyên Nhi vào đêm trừ tịch năm ngoái là nó phải không? Người thao túng cổ thuật muốn ếm tổ mẫu của nó là ta đây cũng là nó, phải không?" Bà thoáng khựng lại: "Người cởi hết quần áo trên xuân yến, làm nhà ta mất mặt; người thông đồng với kẻ họ Lỗ bất chấp danh tiết, mang thai rồi lại mưu đồ bò lên giường Tứ điện hạ hòng được gả vào hoàng gia cũng là nó, phải không? Kẻ làm tất thảy những chuyện ô nhục đến cực điểm đó đều là ai, ngươi có biết không?" Ninh Như Hải vẫn không nói gì, nhưng mặt gã đã hơi đỏ lên. "Ta không ngại nói thẳng cho ngươi biết --- ngươi coi nó là con gái, nhưng bà già này đã không coi nó là cháu gái nữa! Làm sai một chuyện thì có thể nói là trẻ tuổi vô tri, dạy dỗ tiếp là được. Nhưng sai lầm nối tiếp sai lầm thì sao?! Chẳng lẽ ngươi còn chống chế tiếp là nó vẫn vô tri được à? Ninh Bình Nhi này sao lại là cháu ta được, rõ ràng là thiên sát tang môn tinh! Nó đến chỉ để làm nhục danh tiếng của ngươi, làm tổn thọ của ta!" Thẩm thị gầm một tràng, chợt ho khan vài tiếng. Ninh Uyên vội bước đến vỗ lưng cho bà. Bà hít một hơi thật sâu, lại chỉ vào y, nói tiếp với Ninh Như Hải: "Khi Ninh Bình Nhi giá họa cho Uyên Nhi, ngươi chỉ nghe lời từ một phía mà đã không do dự muốn thiêu chết thằng bé, thậm chí chẳng buồn chớp mắt lấy một cái. Nay đổi thành Ninh Bình Nhi phạm phải tội ác còn không thể dung thứ hơn, thì ngươi lại giở cái gì mà "hổ dữ không ăn thịt con" ra với ta? Ngươi xứng nói thế chắc?" Dường như đã hiểu rõ, Ninh Như Hải vội ngước lên, trừng mắt nhìn Ninh Uyên: "Ta biết mà! Lão phu nhân tức giận thế này, đương nhiên là nhờ ngươi châm ngòi thổi gió chứ. Ngươi..." "Ngươi câm miệng cho ta! Chớ có mượn danh ta để chửi cháu ta!" Thẩm thị vỗ bàn thật mạnh, hét to đến độ Ninh Như Hải nhất thời cứng miệng: "Ta biết, vì chuyện với mẹ Uyên Nhi nên ngươi cũng không thích nó lắm. Nhưng dù sao nó cũng là con ngươi! Bình thường ngươi bất công với nó thì thôi, ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua được, nhưng ngươi cũng đừng cho là ta mù! Thân làm gia chủ mà việc cơ bản nhất là phân biệt rõ phải trái ngươi cũng không có! Yêu thương đến mù quáng kẻ tâm địa ác độc, lại lạnh nhạt với người có tài! May mà Uyên Nhi cũng là đứa trẻ ngoan, vừa thông minh vừa hiếu thảo, nên mới không ghi hận ngươi! Nếu nó vừa hẹp hòi vừa đố kị xem? Thì đã quậy tung cái nhà này lên từ lâu rồi!" Thẩm thị nói lời chính nghĩa hết sức, hình như đã quên --- chính bà trước đây cũng làm hệt như Ninh Như Hải đã làm vậy. Ninh Như Hải bị mắng mà không dám ho he lời nào. Gã là con trai độc nhất của Thẩm thị, luôn được thương yêu từ bé, nào đã bị mắng như thế bao giờ. Lại còn trước mặt tất cả thê thiếp và hậu bối nữa? Nhưng dù thế thì gã vẫn không có gan tranh luận với Thẩm thị, chỉ có thể cúi đầu thật thấp, mặt đỏ gay lên. "Nói chuyện già này bị bệnh đã lâu lần này nhé. Con trai là ngươi, à không, phải nói là tất cả con dâu và cháu chắt ở đây, đã ai đến phụng dưỡng ta mỗi ngày như Uyên Nhi chưa?" Thẩm thị đã mở miệng rồi thì không dừng được nữa, tựa như đang trút hết nỗi bực dọc mấy ngày nay lên người Ninh Như Hải: "Vẫn nói công sinh không bằng công dưỡng, ngươi đã già đầu thế này rồi, chẳng lẽ còn muốn ta dạy ngươi cách dạy con thế nào à? Ngươi là mệnh quan triều đình tay cầm quân quyền, mà quản không nổi cái nhà mấy chục người thì biết quản mấy vạn binh sĩ làm sao? Ninh Bình Nhi phạm phải tội lỗi trời đất không dung như thế, mà ngươi còn tiếc không nỡ phạt. Rồi người ta sẽ chỉ mắng già này không biết dạy con thôi, dạy mấy chục năm lại dạy ra một thằng hồ đồ! Thôi thôi, ngươi thích thì cứ thiên vị đứa con gái không bằng súc sinh của ngươi đi! Ta không dám chọc vào ngươi nữa, cũng chẳng còn mặt mũi ở lại cái nhà này! Mai La ma ma thu dọn đồ đạc về Hoa Kinh với ta! Mắt không thấy tâm không phiền!" "Không được! Nương không thể làm thế!" Nghe Thẩm thị nói muốn về nhà mẹ đẻ, Ninh Như Hải sợ hãi quá đỗi, vội ngẩng phắt đầu lên, ngay cả xưng hô cũng quên mất: "Người mà về nhà mẹ đẻ thì con biết để mặt mũi đi đâu!" Gã phản ứng như vậy cũng dễ hiểu. Nếu Thẩm thị về Hoa Kinh thật thì gã có thể tưởng tượng ra người ngoài sẽ nói gì --- nói gã làm con bất hiếu, làm mẹ mình tức đến nỗi phải bỏ đi. Mà chỉ riêng cái danh "bất hiếu" này đã đủ để tấu chương tố cáo của quan viên vùi chết gã! "Không về? Chẳng lẽ cứ ở đây để bị xem thường à?" Thẩm thị hừ lạnh một tiếng. "Xin lão phu nhân đừng nóng giận, lão gia sẽ không để Người phải chịu bực đâu." Khi Ninh Như Hải còn trợn mắt há mồm, Nghiêm thị đã quỳ gối xuống, kéo tay áo Ninh Như Hải. Gã buồn bã lắc đầu: "Thôi thôi, cũng là nghiệt nó tự tạo ra, không thể trách người khác được." Rồi liếc sang quản gia ở cửa: "Dẫn Bình Nhi đến đây." Chẳng mấy chốc mà hai gia đinh lực lưỡng đã xách Ninh Bình Nhi đến. Trông nàng cực kỳ chật vật, trên người chỉ mặc độc một chiếc váy xám xịt bẩn thỉu, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, hẳn là vẫn chưa khỏe lại sau lần sinh non vừa rồi. Liễu thị và Ninh Tương đi theo sau nàng. Ninh Tương bị ba mươi gậy theo gia pháp đánh cho da tróc thịt bong, đang gắng gượng bước đi, gáy và tay đã nổi hết gân xanh lên. Liễu thị cũng hốc hác hẳn đi, vẫn mặc xiêm y hôm cưới hỏi đó. Đây là lần đầu tiên ả bị tống vào từ đường kể từ khi gả cho Ninh Như Hải đến giờ, lại cộng thêm cú sốc tinh thần nên trông cứ ngơ ngác như kẻ điên, chẳng bù cho lúc trước lúc nào cũng chỉn chu. Ninh Thiến Nhi ngồi ở một bên, thấy ca ca, tỷ tỷ và nương của mình trông như vậy thì không chỉ không khó chịu, mà đôi mắt còn thoáng vẻ đắc ý. Nhưng sắc mặt nàng thì vẫn diễn theo kịch bản --- nàng lập tức bước lên đỡ Liễu thị, chớp chớp mấy cái đã chảy nước mắt. Liễu thị không để ý đến con gái thứ của mình. Vừa bước vào cửa một cái, mắt ả đã dính chặt lên người Ninh Như Hải. Ả vội đẩy Ninh Thiến Nhi ra, gào khan lên với gã: "Lão gia ơi! Ông phải cứu Bình Nhi của ta! Nó bị người ta hãm hại đấy, ông phải mau cứu nó, mau mau cứu nó!" Ninh Như Hải thật không ngờ --- đã đến nước này rồi mà Liễu thị còn dám om sòm như thế! Lại thấy ả nhăn nhúm bẩn thỉu, gã không khỏi ghét bỏ, quát lên: "Ngươi đang đứng trước mặt lão phu nhân đấy, im lặng chút đi! Khóc rống như thế còn ra thể thống gì!" Liễu thị ngẩn ra, dường như lúc này mới để ý đến Thẩm thị đang ngồi ghế chủ vị, liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. "Phạm sai lầm đến mức ấy mà còn dám đặt điều, đúng là chưa hề biết mình sai ở đâu! Hãm hại? Ai ép con gái ngươi có bầu được vậy?" Thẩm thị liếc nhìn ả: "Nó trở nên bại hoại gia môn nhường ấy, tám chín phần là tại người làm mẹ xảo trá như ngươi mưa dầm thấm đất, dạy hư con cháu Ninh gia ta!" Liễu thị há hốc mồm. Đây là lần đầu tiên Thẩm thị nói ả khó nghe như vậy, nhất thời ả không tiếp thu nổi. Ninh Bình Nhi ngồi dưới đất, mặt mũi thẫn thờ, dường như đã vô tâm với mọi thứ. Thực ra từ khi biết mình không thể gả cho Tư Không Húc, nàng đã mất hết dũng khí làm mọi sự rồi. "Lão phu nhân, Bình Nhi đã được đưa tới rồi. Trước đây là con không đủ quyết đoán, nay nên xử lý nó thế nào thì lão phu nhân cứ quyết đi ạ." Ninh Như Hải lắc đầu, hoàn toàn từ bỏ ý định nhúng tay vào chuyện này. "Đại tức phụ, theo gia pháp thì nên xử lý Ninh Bình Nhi này thế nào?" Thẩm thị hỏi Nghiêm thị. "Việc này..." Nghiêm thị hơi chần chừ: "Việc này... gia pháp không viết rõ, nên con..." "Ngươi không nói ta cũng biết --- trong gia pháp đương nhiên không viết rõ hình phạt cho tội danh này, vì tổ tiên Ninh gia ta không thể ngờ được là --- trong đám con cháu của mình lại có kẻ bại hoại nhường ấy!" Thẩm thị nặng nề nói: "Theo sách 《Nữ Giới》viết, phàm là phụ nhân dâʍ ɭσạи, đồi phong bại tục, thì đều phải chịu hình phạt thả trôi sông. Với tội lỗi của Ninh Bình Nhi thì dư sức để nó chịu hình phạt này!" Thẩm thị vừa dứt lời, trong phòng đã lặng ngắt. Đúng là tội của Ninh Bình Nhi đáng để nàng bị vậy thật, nhưng dù sao họ cũng là người một nhà; nghe Thẩm thị quyết đoán như thế... làm họ không khỏi khiếp sợ. Vừa nghe ba chữ "thả trôi sông", Ninh Bình Nhi đã trợn trắng mắt ngã soài ra đất, hiển nhiên là sợ đến ngất xỉu. "Không... Không thể nào... Sao có thể đối xử với Bình Nhi của ta như thế..." Liễu thị lắc đầu liên tục, không thể tin nổi. Ninh Bình Nhi là đứa con gái mà ả thương yêu từ nhỏ, nàng xảy ra chuyện như thế đã làm ả khó mà chịu được. Nay Thẩm thị lại muốn đẩy con ả đến cái chết.... Sao mà ả chịu đựng được nữa! "Lão phu nhân! Bình Nhi đương tuổi thanh xuân, Người không thể bắt nó chết được!" Ả hét ầm lên như phát điên. Ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh, ả đột nhiên thấy Ninh Thiến Nhi đứng đó, liền xông đến tóm lấy tay nàng rồi dí sang chỗ Thẩm thị: "Hay là để Thiến Nhi chết thay Bình Nhi đi! Không phải lão phu nhân chỉ muốn dẹp tai tiếng bên ngoài thôi sao; Thiến Nhi cái gì cũng không bằng Bình Nhi, có chết ta cũng không tiếc! Rồi Bình Nhi có thể sống dưới thân phận của Thiến Nhi! Ta mất bao nhiêu tâm huyết mới nuôi ra được một đứa con gái tài hoa vượt trội như vậy, nó không thể chết thế này được!" Nghe Liễu thị nói vậy, vẻ không đành lòng vốn có trên mặt Ninh Thiến Nhi thoắt cái trở nên chết lặng. Thẩm thị vỗ bàn thật mạnh, quát: "Điên rồi! Đúng là điên rồi! Thiến Nhi cũng là con ngươi, thế mà ngươi dám nói ra chuyện hoang đường như thế! Ngươi có còn là người nữa không?!" "Hoang đường? Ha ha ha!" Liễu thị cười rú lên: "Bình Nhi của ta bẩm sinh mỹ lệ, xinh đẹp như hoa, sau này chắc chắn sẽ thành phượng trong loài người! Mẹ lên nhờ con, đến lúc đó rồi ta còn cần nhìn sắc mặt các ngươi để sống nữa chắc? Tất cả sẽ phải quỳ gối xưng thần trước ta!" Mặt ả đỏ gay lên, đột nhiên chỉ vào Thẩm thị: "Bà lão thối thây này! Ta đây nhịn ngươi đã lâu! Trong cái Thọ An đường này của ngươi có bao nhiêu thứ là do nhà mẹ đẻ ta đưa đến? Đã nhận lấy không biết ngượng, mà còn dám đối xử với Bình Nhi của ta thế à? Ta nhổ vào! Nếu có ngày Bình Nhi lên làm hoàng hậu, ta nhất định sẽ bắt ngươi quỳ gối liếm giày cho ta!" Tất cả mọi người trừng mắt nhìn ả. Ninh Tương há hốc miệng, mắt Nghiêm thị mở lớn như chuông đồng; còn Ninh Như Hải thì tức đến môi run run. Đám hạ nhân quay sang nhìn nhau, vẻ mặt sợ hãi không thể tin nổi. Tam phu nhân... vừa nhục mạ lão phu nhân ngay trước mắt mọi người?! "Vô liêm sỉ!" Thẩm thị nào đã bị sỉ nhục như thế bao giờ? Bà tức đến quên hết cả phong thái, cầm chén trà phi thẳng vào Liễu thị. Trán ả "cốp" một tiếng bị đập trúng, tràng cười the thé kia nhất thời ngưng lại --- ả ngã thẳng xuống đất, khuôn mặt đã chảy đầy máu. "Xin tổ mẫu bớt giận! Chắc Liễu di nương điên rồi nên mới nói thế, tổ mẫu đừng để bụng!" Ninh Uyên không ngừng vuốt lưng cho Thẩm thị, đồng thời bảo La ma ma bưng chén trà khác lên. "Phải đấy, xin lão phu nhân đừng giận. Con sẽ xử lý mụ điên này --- dám chọc tức lão phu nhân thì không thể có kết cục tốt được!" Vì Liễu thị đẹp nên vốn Ninh Như Hải vẫn còn thương hại ả, nhưng ai ngờ ả lại phát điên trước mặt mọi người như thế? Lòng thương hại nho nhỏ đó của gã đã bị mài cho bằng sạch. Ninh Tương sợ hãi quỳ xuống đất. Còn Ninh Thiến Nhi đã trở về chỗ của mình, ánh mắt nhìn Liễu thị như thể đang nhìn một người xa lạ. "Còn chờ gì nữa? Mau mau khiêng đám người này xuống, để đây cho bẩn mắt lão phu nhân nữa sao!" Ninh Như Hải gầm lên với quản gia. Đối phương lập tức cho người kéo đám Liễu thị xuống. Thẩm thị thở hổn hển một lúc mới bình tĩnh lại được, sắc mặt căng cứng như dây đàn, lạnh lẽo nói: "Đúng là mẹ nào con nấy! Mai cho người truyền tin ra ngoài: Ninh phủ ta không thể chứa chấp thứ dơ bẩn Ninh Bình Nhi này nữa, cần thanh lý môn hộ ngay lập tức! Quyết định thả trôi sông nó ở kênh Kinh Hoa, mời bách tính Giang Châu đến làm chứng!" --- Tin Ninh phủ muốn dìm chết Ninh Bình Nhi lan truyền rất nhanh. Vì vụ bê bối của nàng rất lớn, hầu như cả thành đều biết; nên khi biết Ninh phủ muốn thanh lý môn hộ, phàm là ai đang rảnh rỗi đều chạy đến kênh Kinh Hoa để xem. Để chứng minh cho sự trong sạch của mình, Ninh Như Hải còn làm theo lời Thẩm thị -- mời người của quan phủ đến làm chứng, hoàn toàn tỏ rõ thái độ tuyệt không bao che cho kẻ phạm tội. Từ sáng sớm, họ đã trói tay, bịt miệng mắt của Ninh Bình Nhi đang mặc đồ trắng rồi vứt lên xe đẩy, đẩy tới ven kênh. Tuy bị trói chặt tay chân nhưng hẳn là Ninh Bình Nhi biết mình sắp gặp phải chuyện gì, nên gồng mình uốn éo, hòng thoát được khỏi sự ràng buộc này. Nhưng quanh nàng đang có nhiều người trông chừng như thế, sao nàng có thể thoát được. Vì là thanh lý môn hộ nên trưởng bối nào có thể làm chủ được trong Ninh phủ thì đều tới. Một hàng ghế gỗ lim được bày ra ven kênh; Ninh Như Hải, Thẩm thị và Nghiêm thị đều có mặt trong đó, thậm chí một số di nương từng bị Liễu thị bắt nạt cũng đến xem. Đương nhiên là Ninh Uyên có đến, nhưng y không để Đường thị đi theo. Theo ý y thì --- Ninh Bình Nhi bị thế này là chịu phạt đúng tội, nhưng dù gì đây cũng là chuyện gϊếŧ chóc, ít để người hiền lành dịu dàng như Đường thị thấy thì hơn. Loại chuyện thế này tất nhiên phải cử hành theo giờ hoàng đạo, mọi người chỉ có thể chờ. Khi mặt trời dần lên cao, phía xa đột nhiên đi tới một đội nhân mã. Phần lớn trong số đó là hộ vệ vũ trang đầy đủ, ai ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ bất phàm, trông không giống hộ vệ của nhà giàu bình thường. Họ vây quanh một chiếc xe ngựa màu trắng mộc mạc, nom rất khiêm tốn. Đến gần bờ sông thì đội nhân mã từ từ dừng lại, màn xe vén lên, mọt nam nhân tóc đen tuấn tú đội quan ngọc bước xuống. Nhất thời, đám quần chúng vây xem xôn xao hết cả lên. Họ xì xầm bàn tán về nam tử kia, nhưng lại không dám nói to quá, sợ gã nghe thấy được. Ninh Uyên híp mắt lại – Tư Không Húc đến đây làm gì? Thân là một trong hai nhân vật chính của vở kịch "gian phu dâm phụ" nọ, rõ ràng sự xuất hiện của Tư Không Húc ở đây là cực kỳ không thỏa đáng. Nhưng vì ngại thân phận của gã, mọi người đều không dám nói gì. Đương nhiên gã cũng không đến gần, chỉ đứng từ xa trông lại --- hiển nhiên là đến xem cảnh Ninh Bình Nhi bị thả trôi sông. "Đến giờ rồi." Ma ma ở từ đường Ninh gia đột nhiên hô to: "Bắt đầu hành hình!" Nghe thấy âm thanh này, Ninh Bình Nhi lại càng giãy dụa kịch liệt hơn. Nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến mấy ma ma hành hình --- xưa nay nghề của họ là chấp chưởng gia pháp, làm chuyện này cũng đã tiện tay, nhấc Ninh Bình Nhi ra khỏi xe một cách rất dễ dàng. Dù Ninh Bình Nhi đã dùng hết sức bình sinh, nhưng chân tay nàng vốn yếu ớt, lại chưa phục hồi hẳn sau đợt đẻ non, nên sao mà chống lại được mấy ma ma lực lưỡng này. Chẳng mấy chốc mà họ đã nhét nàng vào lồng heo đã chuẩn bị trước, buộc thêm tảng đá ở ngoài rồi mấy người cùng đẩy một cái, đẩy cho lồng heo nọ rơi xuống dòng sông nước chảy cuồn cuộn. Sông mùa xuân nước chảy rất xiết, lồng heo kia còn bị thêm tảng đá buộc vào, đẩy xuống rồi thì lập tức bị nước sông nhấn chìm, thoáng cái đã chẳng thấy đâu nữa. Trong nháy mắt lồng heo chìm xuống, trên bờ sông ồ lên rất nhiều tiếng vỗ tay tán thưởng. Có vài phu nhân chưa từng thấy cảnh tượng thế này, nửa sợ hãi nửa không dám nhìn mà quay đi. Ngồi ở trên cao, Ninh Uyên vô thức chiết chặt tay vịn ghế. "Lúc này hẳn là Ninh Bình Nhi chết chắc rồi." Người ngồi cạnh y – Ninh Mạt – nhỏ giọng nói. "Tự gây nghiệt thì không thể sống. Là chính nàng ta gieo gió gặt bão thôi." Y lạnh lùng đáp. "Thực ra... Nàng cũng chưa đến nỗi phải chết." Ninh Mạt thở dài: "Tuy ta không thích Ninh Bình Nhi, cũng đúng là nàng bị phạt đúng tội thật; nhưng dù sao cũng là huynh muội.... Thấy nàng chết thế này, ta cũng không vui vẻ gì." "Nhưng nếu ngươi cứ tha cho nàng, thì sau này khi đẩy ngươi vào chỗ chết, nàng ta nhất định sẽ rất vui đấy." Ninh Uyên đáp: "Nếu nàng chưa từng có ý hại người thì thiên hạ đã thái bình rồi. Ai bảo nàng với Liễu thị lại nhiều lần tìm mọi cách để gϊếŧ ta? Tuy ta không bao giờ chủ động đi hại người, nhưng cũng không đứng im cho người khác hại mình. Kết cục hôm nay của nàng chỉ là được làm vua thua làm giặc thôi." Dừng lại một chốc, y nói tiếp: "Có một vài châm ngôn lúc nào cũng đúng, tuy ta không hiểu được hết, nhưng lại rất hiểu một câu thế này: Nếu ngươi không muốn bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ, thì buộc phải trở nên sát phạt quyết đoán, tuyệt đối không được lưỡng lự hay mềm lòng. Nếu không... dù ngươi có bỏ qua cho người khác, thì lần sau chưa chắc người ta đã bỏ qua cho ngươi. Không muốn làm thịt cá thì phải trở thành dao thớt, mà phải là con dao sắc bén nhất mới được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]