Chương trước
Chương sau
Đón một chưởng này của Ninh Như Hải cũng làm cơ thể Ninh Uyên không chịu nổi. Y mới bắt đầu tu tập nội công thôi, sao có thể so được với nội lực thâm hậu luyện mấy chục năm của gã?
Trong khoảnh khắc đối chưởng kia, luồng nội lực bài sơn đảo hải của gã cuồn cuộn xộc vào gân mạch y, suýt nữa làm y thổ huyết. Nếu không nhờ hai kinh lạc cân bằng trong cơ thể chống lại, thì chắc y đã bị một chưởng đánh bay rồi.
May mà y chống đỡ được, còn tranh thủ một khắc Ninh Như Hải giật mình chưa kịp phản ứng, mà đẩy tay gã ra. Đồng thời, tay phải y hóa thành chỉ kiếm, dẫn theo kình khí xoắn ốc bổ thẳng vào mi tâm* gã!
*vùng giữa hai lông mày.
"Thăng Long chỉ?!" Nhận ra chiêu thức trên tay y là gì, trong lòng Ninh Như Hải lại dậy sóng.
Rõ ràng đây là võ học bí truyền của hoàng thất Đại Chu! Chỉ có hoàng thân quốc thích mới được học nó, sao Ninh Uyên lại biết được?
Nhưng tình hình trước mắt không cho phép gã nghĩ nhiều. Thân là bí truyền của hoàng thất, tất nhiên uy lực của Thăng Long chỉ không thể xem thường. Hơn nữa, nó còn chuyên tấn công vào mi tâm! Dù gã tự tin mình võ công cao cường, nhưng không khéo thì cũng ngã ngựa. Gã vội lắc mình tránh né, liên tiếp lùi ba bước về sau!
Ninh Uyên không định thừa thắng xông lên; thấy Ninh Như Hải lùi về, y cũng thu tay đứng lại. Nhưng y vẫn nhìn chằm chằm vào vị phụ thân trước mắt, kiên cường không hề e sợ.
Hai người chỉ giao thủ trong chớp mắt, hơn nữa động tác lại rất nhanh. Đám người vây xem chỉ thấy Ninh Như Hải muốn bắt Ninh Uyển quỳ xuống, rồi chẳng hiểu sao chính gã lại lùi lại.
"Ngươi học chiêu thức kia từ đâu?" Sau khi đứng vững, Ninh Như Hải lập tức quát lên với Ninh Uyên, không quan tâm đến việc mình vừa mất mặt nữa.
"Tất nhiên là có người dạy." Ninh Uyên phẩy phẩy tay áo. Nhưng trong mắt Ninh Như Hải, vẻ bình tĩnh đó của y lại biến thành vẻ kiêu ngạo không e ngại gì.
Thảo nào... thảo nào thằng con này lại chẳng coi phụ thân là gã ra gì như thế, thậm chí còn quen biết được với nhi tử của Cảnh Quốc công... Hóa ra là có chỗ dựa sau lưng! Còn rất có thể là chỗ dựa liên quan đến Hoàng thất!
Nghĩ vậy, Ninh Như Hải có tức hơn nữa cũng chẳng dám làm gì. Nếu Ninh Uyên thực sự có người trong Hoàng tộc làm hậu thuẫn cho, thì đúng là y có thể không coi ai vào mắt. Mà dù gã là phụ thân... thì cũng không thể đắc tội y!
"Tam đệ ngươi thật to gan! Dám ra tay với phụ thân à!" Đang lúc lặng ngắt như tờ, Ninh Tương phản ứng lại đầu tiên, hét to: "Người đâu! Mau bắt kẻ ngỗ nghịch với phụ thân kia lại!"
"Ngươi câm miệng!" Ninh Như Hải vốn đang bực mà không biết xả vào đâu, nay Ninh Tương lại chủ động chọc vào gã. Gã lập tức vung tay lên, nội lực ầm ầm phát ra, rầm một cái hất văng cái bàn, làm Ninh Tương ngã nhào ra đất!
Tay trái Ninh Tương vốn bị thương, ngã một cái lại càng thêm đau. Hắn nằm nhoài trên đất, gào thét không ngừng, mãi vẫn chưa bò dậy được.
Ninh Như Hải không để ý đến hắn, chỉ im lặng nhìn Ninh Uyên, trong lòng rối bời. Gã bỗng nhận ra – ở đứa con này có rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của gã. Nhất định gã phải tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng, nhưng bây giờ có quá nhiều người nhìn, hẳn không phải là thời điểm tốt.
Liễu thị nhào đến chỗ Ninh Tương, hô ầm lên với Ninh Như Hải: "Lão gia! Người hạ độc có phải là Tương Nhi đâu, con nó còn đang bị thương! Sao Người có thể động thủ với nó?" Rồi bắt đầu gào khóc.
Vốn Liễu thị chỉ đoán mò, nhưng nãy giờ nhìn Ninh Tương và Ninh Bình Nhi kẻ xướng người họa, ả liền hiểu ra hết. Chuyện này nhất định là do hai huynh muội chúng làm ra! Tuy giận con tự hành động sau lưng mình, nhưng nếu đã hạ bẫy rồi thì ả đành phải diễn cùng chúng thôi. Nếu có thể nhân lúc này mà diệt trừ cái gai trong mắt là Ninh Uyên ... thì đúng là quá tốt.
Ninh Bình Nhi cũng quỳ xuống, nhưng không nói gì, chỉ khóc cùng Liễu thị; sụt sịt liên tục làm Ninh Như Hải phát phiền. Nghĩ lúc này xử lý chuyện hạ độc quan trọng hơn, lại nghĩ đến uy nghiêm của bản thân, nên dù kiêng dè người có khả năng đứng sau lưng Ninh Uyên kia, gã vẫn quát to: "Nghịch tử, ngươi không những hạ độc hại người, lại còn không biết hối cải! Thật quá láo xược!"
Ninh Uyên chẳng giận mà cười: "Phụ thân chỉ nghe họ nói vài câu mà đã chắc chắn là con hạ độc, thậm chí còn chẳng có chứng cứ thuyết phục gì. Bị vu oan như vậy, vì sao con phải hối cải?"
"Tam đệ, đến nước này rồi mà ngươi còn ngụy biện được hay sao?" Được Liễu thị dìu từ đất lên, mặt Ninh Tương trắng bệch, oán giận nói: "Giờ mọi chuyện đã rõ ràng cả rồi. Ngươi đang ghen tị huynh muội bọn ta được phụ thân yêu thương, hay ghi hận chuyện của Hạ Trúc? Nên khi biết Hương Nhi sắp mang bánh trôi đến cho Bình Nhi, ngươi mới thừa dịp nàng ở phòng bếp để hạ độc vào bánh. Vừa gϊếŧ muội muội ta, vừa đổ mọi tội lỗi lên đầu Hương Nhi! Tiếc là người tính không bằng trời tính, ngươi không ngờ rằng Bình Nhi lại không ăn bánh trôi, nên âm mưu của ngươi mới bị bại lộ! Lòng dạ ngươi độc ác đến độ cả ông trời cũng không chịu nổi nữa rồi!"
Ninh Tương lớn giọng nói, đến là hào hùng, làm người khác nghe xong cũng gật gù liên tục. Quả thực, nếu đúng là Ninh Uyên hạ độc thì sẽ là một kế sách cực hay – một mũi tên trúng hai con chim! Vừa gϊếŧ chết Ninh Bình Nhi, vừa tiện đường hãm hại Ninh Hương Nhi, còn mình thì sạch sẽ chẳng can hệ gì.
Thật ác độc!
Đến cả Thẩm thị cũng ngạc nhiên, hỏi: "Uyên Nhi, thật là cháu làm sao?"
Ninh Uyên vén vạt áo lên, quỳ xuống trước mặt Thẩm thị: "Tổ mẫu, Uyên Nhi đã nói rồi, Uyên Nhi không làm chuyện đó. Còn muốn đổ tội cho người khác thì thiếu gì chứng cứ?"
Ninh Tương hừ lạnh một tiếng: "Muốn đổ tội cho người khác thì thiếu gì chứng cứ ư, nói cũng giỏi lắm. Đừng có giả bộ vô tội trước mặt tổ mẫu! Tổ mẫu đức cao vọng trọng như thế, lại phân rõ trắng đen, nhất định sẽ không bị những lời che đậy vụng về của ngươi che mắt mà bao che cho kẻ tiểu nhân đâu. Như ngươi nói, thì chẳng lẽ huynh muội chúng ta cấu kết với Hương Nhi để hãm hại ngươi à? Tam đệ cũng cao giá thật!"
Thẩm thị nhíu chặt mày lại, nói với Ninh Như Hải: "Chuyện này dính líu đến bốn đứa trẻ trong nhà, nhất định phải điều tra rõ ràng, không thể qua loa được. Giờ chỉ có hai nha hoàn làm chứng, mà ăn nói cũng ba phải, nên chưa thể kết luận. Phải tra thêm!"
Ninh Như Hải gật đầu đồng ý. Vừa nãy gã bắt Ninh Uyên nhận tội không hẳn là đã nghĩ y hạ độc, mà đầu tiên là vì thiên vị Ninh Tương với Ninh Bình Nhi, thứ hai là để khoe khoang uy nghiêm của mình. Giờ lại đoán y có người chống lưng, gã sợ ném chuột vỡ bình, cộng với Thẩm thị mở lời, nên gã cũng thuận theo: "Lời nói của hai nha hoàn đúng là chưa đủ làm chứng cớ, nên phải điều tra cho rõ."
Ninh Tương vội vàng đáp: "Thưa phụ thân, thực ra tìm chứng cớ cũng không khó. Chắc hẳn Ninh Uyên cũng không lường trước được rằng âm mưu của mình bị bại lộ, nên chưa kịp phi tang vật chứng đâu. Hay giờ ta lập tức đến Trúc Tuyên đường tra soát một lượt? Con tin nhất định sẽ tìm ra chứng cớ."
"Phải đấy, thưa phụ thân. Nhất định phải tra xét nhà bếp Trúc Tuyên đường một lượt! Ninh Uyên không chỉ muốn hạ độc Bình Nhi muội muội, mà còn muốn vu oan giá họa cho con! Đệ ấy quá ác rồi!" Ninh Hương Nhi cũng quỳ xuống theo.
Ninh Bình Nhi không nói gì, chỉ mở to đôi mắt sưng đỏ vì khóc, mông lung ướt đẫm nhìn Ninh Như Hải, nhìn đến mức khiến gã luống cuống tay chân, thuận miệng đồng ý: "Vậy cũng được, tra đi. ." Nhưng gã vẫn nhìn sang Ninh Uyên, "Ngươi có ý kiến gì không?"
"Cây ngay không sợ chết đứng. Nếu thật sự phải làm vậy để chứng minh con trong sạch, vậy cứ làm đi ." Ngoài dự đoán của gã, y lại đồng ý.
Quản gia lập tức dẫn hạ nhân đến Trúc Tuyên đường.
Xảy ra chuyện như vậy, không ai nuốt nổi cơm trừ tịch nữa. Nghiêm thị sai hạ nhân dọn cơm đi, rồi dâng trà lên. Cả phòng đầy người bưng trà ngồi xuống, nhưng thực sự uống trà chẳng được mấy ai, mà phần lớn ngóng quản gia trở về, xem xem kịch này sẽ diễn đến đâu.
Khoảng hơn hai khắc sau, quản gia mới trở lại. Ông ta cúi người trước Thẩm thị và Ninh Như Hải, chưa kịp nói gì thì đã bị Ninh Tương ngăn lại.
Hắn tiến lên hai bước, nói với Ninh Uyên: "Tam đệ, nếu ta là ngươi, thì giờ ta sẽ quỳ xuống nhận tội, khẩn cầu phụ thân tha thứ. Làm thế, may ra phụ thân sẽ nể tình ngươi thành tâm hối cải mà không phạt nặng. Còn nếu ngươi vẫn già mồm cãi láo; đợi lát nữa nhân chứng vật chứng đầy đủ, thì có muốn xin nhẹ tội cũng không được nữa đâu. Hạ độc gϊếŧ muội muội, đổ tội cho tỷ tỷ, còn suýt chút nữa hại đến tổ mẫu... Bất cứ tội danh nào cũng đủ để đánh gẫy tay gẫy chân ngươi, rồi đày xa vạn dặm!"
Ninh Uyên liếc nhìn hắn: "Sao nhị ca nói cứ như biết chắc là sẽ tìm ra chứng cứ vậy? Với khả năng biết trước mọi việc này, thi Hương xong nhị ca nhớ nhờ phụ thân tiến cử đến Khâm Thiên giám nhé, không thì đúng là phí."
Bị y chế nhạo, mặt hắn cứng đờ lại, tức giận nói: "Ngươi cứ ngông nghênh đi! Để ta xem đến cùng là ngươi cười hay khóc!"
"Được rồi! Tương Nhi con lui ra đi!" Ninh Như Hải quát Ninh Tương một tiếng, rồi hỏi quản gia: "Có thấy gì không?"
Quản gia khom người, lấy một bao giấy dầu nho nhỏ ra từ tay áo: "Nô tài sai người lục soát toàn bộ Trúc Tuyên đường, cuối cùng phát hiện ra thứ này dưới kệ bếp. Nô tài không biết nó là gì, nên mang tới đây."
"Đưa ta xem!" Mắt Ninh Tương sáng lên, chộp lấy đồ trong tay quản gia. Mở ra, thấy bên trong là một ít bột màu trắng, hắn vê lại ngửi một lúc rồi quát to: "Là thạch tín!"
"Nhị ca giỏi thật đấy." Khóe môi Ninh Uyên nhếch lên, cười nhạt: "Không biết nhị ca tinh thông dược lý như thế từ bao giờ nhỉ. Thạch tín không màu không mùi, mà nhị ca ngửi thôi cũng biết."
"Phụt!"
Y vừa dứt lời, Cảnh Dật đang bưng trà không nhịn được bật cười một tiếng, phun trà đầy vạt áo, liền vội vàng đứng dậy lau.
"Ngươi!" Mặt Ninh Tương đỏ bừng, nhất thời không biết nói sao cho phải. Nhưng Ninh Bình Nhi thì tỉnh hơn nhiều – nàng nhanh tay tháo ngân trâm cài trên tóc xuống, đâm vào chỗ bột phấn kia. Ngay lập tức, dưới ánh nhìn của mọi người, nơi ngân trâm tiếp xúc với bột phấn nhanh chóng đen xì lại.
Trăm nghe không bằng một thấy. Bây giờ sự thực đặt ngay trước mắt, lập tức cả phòng lặng ngắt không một tiếng động nào.
"Tam ca, quả nhiên là ngươi muốn hại ta!" Ngón tay Ninh Bình Nhi run lên, cây trâm đinh đang rơi xuống đất. Nàng khẽ run rẩy như lá rơi trong gió, nước mắt lã chã quỳ trên mặt đất, "Phụ thân, con sợ, con sợ lắm! Phụ thân cứu con!"
"Tam đệ ngươi còn gì để nói!" Ninh Tương nổi giận gào lên, lại nói với Ninh Như Hải: "Phụ thân, bây giờ đã có chứng cứ xác thực, mọi chuyện sáng tỏ hết rồi! Thạch tín này là quản gia tự tay tìm được ở Trúc Tuyên Đường, tam đệ không thể chối cãi! Kẻ lòng dạ rắn rết muốn hại cả người nhà thì sao có thể ở lại trong phủ! Phụ thân luôn công chính nghiêm minh, xin Người sớm ra quyết định, để làm chủ cho Bình Nhi muội muội, để minh oan cho Hương Nhi muội muội!"
Mặt Ninh Như Hải tái mét – sự thực bày ra trước mắt rồi. Gã muốn xử lý Ninh Uyên ngay lập tức, nhưng Cảnh Dật còn ngồi đằng kia, lại nghĩ đến lai lịch võ công của y... Thật đúng là tiến thoái lưỡng nan!
Thấy Ninh Như Hải do dự, Ninh Bình Nhi lại càng khóc lớn, cuối cùng là ôm lấy Ninh Hương Nhi cùng gào khóc. Đến cả Liễu thị cũng tham gia vào vở kịch này – ả nhào đến bên chân gã, nức nở: "Lão gia ơi, số thiếp đúng là khổ mà! Còn sống mà không thể bảo vệ nhi nữ được bình an! Vậy xin lão gia để mẫu tử thiếp rời phủ đi! Thà lang thang đói rét ở ngoài, còn hơn là ở nhà cao cửa rộng mà bị người ám hại, có chết cũng không minh bạch!"
Mắt Ninh Như Hải tối lại, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Ninh Uyên có chỗ dựa thì sao? Gã là gia chủ một nhà đấy! Nếu không dám xử phạt cả một hậu bối, thì sao có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã ở ngoài? Máu lính trong xương nổi lên, gã chỉ vào Ninh Uyên, nói: "Người đâu, nhốt nghiệt tử này lại cho ta!"
Gã không tự tay làm là để giữ lấy thể diện của mình- nếu lại không thể áp chế Ninh Uyên như vừa nãy, thì gã biết giấu mặt vào đâu? Nhưng lần này Ninh Uyên lại không hề chống cự, chỉ ngoan ngoãn mặc kẻ khác túm chặt tay mình.
"Không biết phụ thân định xử lý con thế nào?" Dù đã bị người khống chế, nhưng y vẫn rất bĩnh tĩnh, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm vào gã.
Gã chưa nói gì thì Ninh Tương đã cười cười đắc ý, cay độc đáp: "Ngươi hạ độc hại người vốn là tội chết, lại mưu hại người thân thì tội càng thêm nặng. Lại còn âm mưu giá họa cho người khác, càng không thể tha! Để chấn chỉnh gia phong, phụ thân anh minh nhất định sẽ phạt ngươi thật nặng!"
"Hửm?" Ninh Uyên nghiêng mặt nhìn sang: "Theo ý nhị ca thì, phụ thân nên xử phạt ta thế nào đây?"
Hắn đang định mở miệng, lại chợt lạnh toát sống lưng khi nhìn vào đôi mắt y. Cặp mắt kia quá đỗi bình tĩnh, hoàn toàn không hề sợ hãi như người thường sẽ bị khi rơi vào tình huống này. Mà ngay cả giọng điệu y nói chuyện với hắn... cũng dịu dàng nhã nhặn hơn hẳn ngày thường.
Nhất định là nó đang giả vờ! Chứ trong lòng đã sợ đến tè ra quần rồi!Nhất định là thế! – Ninh Tương thầm nhủ vậy, nhưng vẫn vô thức tránh ánh mắt y, nghiêm túc nói: "...Tội của ngươi chồng chất quá nhiều, trời đất không tha, theo luật Đại Chu thì phải thiêu chết!"
...Hóa ra là muốn thiêu chết y.
Đột nhiên, Ninh Uyên chỉ muốn cười. Kiếp trước y chết vì lửa, không ngờ sống lại một lần rồi, mà vẫn có người muốn thiêu chết y. Y tự hỏi mình, rõ ràng là xưa nay y chưa từng làm hại ai, nhưng họ lại cứ từng bước ép sát, một lòng muốn đẩy y vào chỗ chết. Chẳng lẽ nhất định y phải chết thì họ mới hài lòng?
Ánh mắt y lướt qua khuôn mặt Ninh Tương, Ninh Bình Nhi và Liễu thị, rồi lướt qua những kẻ đang xem trò vui trong phòng này, cuối cùng là dừng lại trên mặt Ninh Như Hải.
Đến giờ y vẫn chưa phản bác, là để xem xem vị phụ thân ruột thịt này có thực sự chọn gϊếŧ mình không.
"Nếu Tương Nhi đã nói vậy, thì cứ làm thế đi." Gã phất tay, nhanh chóng định ra kết cục của y.
Quá vô tình, thậm chí còn không hề do dự hay cân nhắc.
Khóe môi Ninh Uyên khẽ cong lên. Thì ra đây là đáp án của gã? Y đã hiểu rồi.
"Tổ mẫu." Ngay khi đám hạ nhân chuẩn bị kéo Ninh Uyên ra ngoài, khi Ninh Bình Nhi không nhịn được mỉm cười, bắt đầu lau sạch nước mắt; thì y đột nhiên nói với Thẩm thị: "Thưa tổ mẫu, cháu có lời muốn nói."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.