"Sao hả? Vừa nãy còn mạnh miệng, giờ chết đến nơi rồi còn xin tha thứ à?" Ninh Tương quát: "Đừng quên suýt nữa ngươi cũng hại tổ mẫu! Dù tổ mẫu có tốt thế nào, cũng không giúp nổi hạng bại hoại biến chất như ngươi đâu!"
Ninh Uyên không thèm để ý đến hắn, chỉ chăm chăm nhìn Thẩm thị: "Tổ mẫu, Người là người đức cao vọng trọng nhất trong nhà này. Tôn nhi chỉ muốn hỏi Người một câu – Người cũng nghĩ là cháu hạ độc sao?"
Vẻ mặt y rất chân thành, lời nói cũng tha thiết, làm Thẩm thị không khỏi động lòng. Nhưng dù bà có là lão phu nhân, thì người quyết định trong nhà vẫn là Ninh Như Hải; nên đành lắc đầu nói: "Tổ mẫu cũng muốn tin cháu lắm, nhưng hôm nay nhân chứng vật chứng đều đủ, ta có không tin cũng phải tin."
"Có những lời này của Người, tôn nhi có chết cũng không hối tiếc. Nhưng những "vật chứng" kia..." Y nở nụ cười, đột nhiên cao giọng nói: "Nhị ca không hiểu biết dược lý, Bình Nhi muội muội lại dùng có một cây ngân trâm để xác định thứ bột kia là thạch tín, để phán xử tội danh của tôn nhi. Dù tôn nhi có chết, cũng phải chết cho rõ ràng. Người biết y thuật nhất ở đây là Trịnh đại phu, vậy xin ông đến kiểm tra thử, xem túi bột kia có thật sự là thạch tín hay không."
Giọng y không lớn, nhưng lời nói lại hợp lý hợp tình. Thẩm thị gật đầu đồng ý, nói với Trịnh đại phu: "Vậy phiền ông kiểm tra giúp ta một chút, cũng là để mọi người thấy rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-quy-lai/1135081/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.