Ngày cuối tuần đầu tiên sau đợt bệnh, ngày “ước định thư tình” cũng sắp sửa đến.
Thiệu Chuẩn đặt đồng hồ báo thức sớm một chút, nhưng mà nằm xuống rồi vẫn ngủ không được, từ cửa sổ nhìn ra ngoài vừa khéo có thể nhìn đến hòm thư nhà mình, ngốc nghếch đứng dưới ánh trăng. Thiệu Chuẩn lần đầu tiên biết tư vị đợi chờ, lần đầu tiên trằn trọc mất ngủ.
Thật sự ngủ không được, lôi ra cái rương ở dưới giường, lấy thư ra, cứ một phong lại đến một phong đọc. Lúc này đọc thư, trong lòng đã có hình ảnh Khang Kế, dường như cả nội dung thư cũng phong phú hơn. Hơn mười lá thư, các loại giấy viết thư hoa hòe có cả, một lá một lá mở ra, lại từng lá từng lá vuốt thẳng từng nếp gấp một lần nữa. Nhìn cái rương chầm chậm đầy lên, Thiệu Chuẩn có một loại tâm tư khó có thể dùng lời biểu đạt.
Buổi sáng mới ngủ được có chút xíu, đã bị chuông báo thức nháo tỉnh, Thiệu Chuẩn dùng nước lạnh rửa mặt, tỉnh táo tỉnh táo, cũng không bật đèn, ghé vào cửa sổ hé ra một góc màn, nhìn chằm chằm hòm thư. Tuy rằng từ chữ viết nhận định là Khang Kế, nhưng hôm nay muốn tận mắt thấy để càng xác định một chút, Khang Kế rốt cuộc có phải là người viết thư tình nọ hay không.
Đợi đâu chừng mười phút, nhìn về phía con đường nhỏ dẫn đến vườn nhà mình vẫn là không có ai đến. Thiệu Chuẩn vuốt vuốt chai siro trị ho của Khang Kế lại có chút tâm thần không yên. Làm sao vẫn chưa đến? Sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh/201409/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.