Sau đó một tuần, chính là thi cuối kì. Khang Kế không để ý thành tích, Thiệu Chuẩn không lo lắng thành tích, hai người vẫn là đôi bên chẳng biết mà ngoạn trò “mắt đi mày lại”.
Thi xong rồi liền cho nghỉ. Sáng sớm cuối tuần, Khang Kế lại đi gửi tình thư, quả nhiên không ngoài dự đoán thấy trong hộp thư đã sớm thả một phong thư. Khang Kế vui mừng đem thư cất kĩ, lúc này đây thậm chí không có ở bên cạnh chờ đợi, liền chạy như điên mà đi. Đây là thư hồi âm đầu tiên mà Thiệu Chuẩn viết cho mình mà.
Về nhà bận từ sáng sớm, giúp ba mẹ bán cá, căn bản không có lúc nào rãnh để đọc phong thư vô cùng trân quý nọ. Mãi cho đến buổi chiều, dòng người ít chút, mẹ Khang xót con trai, bảo con buổi chiều về nhà nghỉ ngơi. Đứa con sáng sớm giờ đều là ngây ngô cười, cho dù được nghỉ cũng không đến mức vui vẻ đến mức ấy đi? Mẹ Khang cảm thấy chính mình càng ngày càng không hiểu con trai nhà mình.
Nằm dí trong phòng, mở thư ra, thế nhưng không có ảnh chụp? Khang Kế cầm phong thư lật qua lật lại tìm kiếm, quả thật không có ảnh chụp. Hoàn toàn thất vọng. Khang Kế mếu miệng, chẳng còn cách nào cũng đành mở thư đọc.
“Tiểu Dương, tôi sẽ không cho cậu ảnh chụp. Mẹ tôi bảo, muốn nói thực sự bất lực thì phải đợi khi bản thân đã cố gắng đến cùng vẫn không làm được. Nếu cậu muốn vẫn nhìn tôi, cậu liền nỗ lực lên. Cố gắng đuổi kịp tôi, nói cách khác, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh/201410/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.