Khang Kế về đến nhà vẫn mang theo bộ mặt u ám, mãi cho đến bữa cơm, mẹ Khang vẫn hỏi vẫn hỏi, Khang Kế mới ủy ủy khuất khuất đem sự tình hai năm rõ mười kể lại. Ai biết không nói còn đỡ, vừa nói, thế nhưng làm hại cả nhà đang lúc ăn cơm được trận cười to, nhất là em gái không biết chừng mực, nghe đến đoạn Thiệu Chuẩn đi WC bảo Khang Kế quay đầu thì cười đến nghiêng cả cái bàn.
Nhìn người nhà bởi vì mình mà cười đến ngửa tới ngửa lui, Khang Kế vốn tâm tình rất buồn bực cũng trở nên vui vẻ lên, cẩn thận ngẫm lại, dường như chính mình quả thực có chút buồn cười. Vì thế, Khang Kế ngốc hồ hồ cũng cùng mọi người cười lây.
Chờ cười đến hết cười nổi, ba Khang đưa tay sờ sờ đầu Khang Kế nói: “Con trai ngoan, hôm nay làm đúng lắm. Chuyện cứu người làm được quyết đoán như vậy, không hổ là con ba. À, ba bảo mẹ bây làm món cá Hoa Cúc mà con thích nhất kìa.”
Cá Hoa Cúc?! Khang Kế hai mắt sáng lên. Trong nhà bán cá, ăn cá là chuyện bình thường, nhưng luôn ăn chút cá Trắm Cỏ, cá Chép mà thôi, cá Hoa Cúc đắt vậy đều là bán lấy tiền lời, mình từ nhỏ cũng chưa ăn quá vài lần. Vừa thơm lại béo, nhất là tay nghề của mẹ, Khang Kế nghĩ đến nước miếng cũng chảy ra.
Mẹ Khang mang ra một đĩa cá Hoa Cúc nấu chua ngọt từ nhà bếp, đặt trước mặt Khang Kế, lập tức mùi thơm tràn ngập. Chợt nghe thấy mẹ Khang cũng an ủi con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh/201408/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.