Tống Trì lúc này đã tỉnh, anh nhìn chằm chằm vào Lệ Tần, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Ban đầu, anh còn nghĩ mình bị đám người đòi nợ bắt cóc, nhưng khi thấy Lệ Thành đứng cạnh bà ta, mọi chuyện dường như đã rõ ràng.
"Em ấy sẽ không tới đâu, bà phí công vô ích rồi."
Lệ Tần nghe câu nói của Tống Trì, nụ cười trên môi càng thêm đắc ý, bà ta nhấp một ngụm rượu, nhìn anh với ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Không đến? Cậu nghĩ con nhỏ đó sẽ bỏ qua cơ hội cứu cậu sao?"
Lệ Tần lắc đầu, giọng lạnh lùng và sắc bén.
"Thanh Thanh luôn tự cao, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ. Cậu nghĩ nó có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi à?"
Tống Trì vẫn giữ ánh mắt lạnh nhạt, không hề nao núng trước lời đe dọa của bà ta. Anh khẽ nhếch môi, giọng nói trầm ấm nhưng đầy kiên quyết.
"Thanh Thanh không như bà nghĩ đâu."
Lệ Thành đứng bên cạnh, ánh mắt có chút dao động, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Cậu im lặng, như thể không muốn dính líu quá sâu vào màn kịch này, nhưng lại không dám lên tiếng phản đối mẹ mình.
Lệ Tần thấy Tống Trì vẫn tỏ ra bình thản, liền nở một nụ cười tàn nhẫn.
"Cậu chờ mà xem, không lâu nữa thôi, cô ta sẽ xuất hiện ở đây... và lúc đó, mọi thứ sẽ kết thúc đúng như tôi mong muốn."
Bà ta cầm ly rượu trên tay, từng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-thanh-xuan/3744836/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.