Tống Trì lúc này đã tỉnh, anh nhìn chằm chằm vào Lệ Tần, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Ban đầu, anh còn nghĩ mình bị đám người đòi nợ bắt cóc, nhưng khi thấy Lệ Thành đứng cạnh bà ta, mọi chuyện dường như đã rõ ràng.
"Em ấy sẽ không tới đâu, bà phí công vô ích rồi."
Lệ Tần nghe câu nói của Tống Trì, nụ cười trên môi càng thêm đắc ý, bà ta nhấp một ngụm rượu, nhìn anh với ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Không đến? Cậu nghĩ con nhỏ đó sẽ bỏ qua cơ hội cứu cậu sao?"
Lệ Tần lắc đầu, giọng lạnh lùng và sắc bén.
"Thanh Thanh luôn tự cao, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ. Cậu nghĩ nó có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi à?"
Tống Trì vẫn giữ ánh mắt lạnh nhạt, không hề nao núng trước lời đe dọa của bà ta. Anh khẽ nhếch môi, giọng nói trầm ấm nhưng đầy kiên quyết.
"Thanh Thanh không như bà nghĩ đâu."
Lệ Thành đứng bên cạnh, ánh mắt có chút dao động, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Cậu im lặng, như thể không muốn dính líu quá sâu vào màn kịch này, nhưng lại không dám lên tiếng phản đối mẹ mình.
Lệ Tần thấy Tống Trì vẫn tỏ ra bình thản, liền nở một nụ cười tàn nhẫn.
"Cậu chờ mà xem, không lâu nữa thôi, cô ta sẽ xuất hiện ở đây... và lúc đó, mọi thứ sẽ kết thúc đúng như tôi mong muốn."
Bà ta cầm ly rượu trên tay, từng bước chậm rãi tiến lại gần Tống Trì, đôi mắt ánh lên vẻ hả hê. Đứng sát bên, bà cúi xuống, cẩn thận quan sát gương mặt anh, từng đường nét tinh tế và điềm tĩnh đến kỳ lạ khiến bà không khỏi xuýt xoa.
"Thật đáng tiếc."
Bà nhẹ nhàng nói, giọng lẫn chút mỉa mai.
"Một gương mặt đẹp như vậy lại phải dính vào chuyện này. Nhưng biết làm sao đây, cậu chẳng qua cũng chỉ là một công cụ để tôi đạt được mục đích."
Tống Trì lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Lệ Tần, không một chút sợ hãi, sự kiên định trong ánh nhìn của anh dường như chạm vào nơi sâu nhất trong tâm hồn Lệ Tần, khiến bà thoáng dao động.
Nhưng ngay sau đó, bà ta cười khẩy, tự trấn tĩnh mình lại, rồi lạnh lùng đứng thẳng dậy, tiếp tục nhấp ly rượu một cách hả hê, chờ đợi màn kịch sắp tới.
Dù bề ngoài Tống Trì vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bên trong lòng anh không ngừng giằng xé. Một phần muốn
Thanh Thanh đến để cứu anh, nhưng đồng thời cũng không muốn cô bị kéo vào nguy hiểm này. Dù mang theo sự giận dỗi, anh vẫn âm thầm cầu mong cô bình an.
Trong khi tâm trí rối bời với những mâu thuẫn ấy, Tống Trì không hề hay biết rằng bên ngoài, Thanh Thanh đã lặng lẽ tiếp cận biệt thự, chuẩn bị cho màn 'pháo hoa' đầu tiên của cuộc chơi đầy kích thích.
Lệ Tần vẫn thong thả nhấp ly rượu vang, nụ cười đắc ý hiện rõ trên mặt. Nhưng bất chợt, một tiếng nổ lớn vang lên, khói đen cuồn cuộn tràn vào khiến tất cả mọi người bên trong giật mình, sắc mặt Lệ Tần cũng lập tức thay đối.
Ngay lúc đó, cánh cửa chính bị đá tung, Thanh Thanh xuất hiện với nụ cười lạnh lẽo. Từng bước giẫm lên cửa bước vào, ánh mắt cô sắc bén nhìn về phía Lệ Tần, cất giọng mỉa mai.
Lệ Tần sợ hãi lùi lại, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc nhìn Thanh Thanh. Bà ta vẫn chưa thể hoàn hồn sau cú sốc bất ngờ, cả thân người khẽ run rẩy, ngón tay siết chặt lấy ly rượu, nhưng lại không giấu nổi sự hoảng loạn.
"S-sao mày vào được đây? Vậy còn những vệ sĩ kia đâu?"
"Bà nói bọn chúng?"
Thanh Thanh khẽ nghiêng người, ra hiệu cho những người đàn ông mặc âu phục đen của mình dẫn đám vệ sĩ của
Lệ Tần vào. Những kẻ từng là cánh tay đắc lực của bà ta giờ đây trông không khác gì những tên nô lệ kiệt quệ vừa bị tra tấn.
Thanh Thanh bước đến gần, đôi mắt lạnh như băng không rời khỏi Lệ Tần, từng bước chân nặng nề tựa như áp lực đè nặng lên tinh thần đối phương. Cô cất giọng đều đều, đầy mỉa mai.
"Bà ngỡ mọi thứ đều nằm trong tay mình? Vậy thì thật đáng tiếc, trò chơi này, tôi mới là người cầm kịch bản."
Lệ Tần cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn thoáng nét hoảng sợ khi đối diện với Thanh Thanh. Bà ta nghẹn ngào, cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc.
"Mày... mày tưởng mày làm được gì? Dù thế nào, mày cũng không thể thắng được tao đâu."
Thanh Thanh chỉ cười nhạt, đôi mắt sắc lạnh hướng thẳng vào bà ta, như một con báo săn chờ thời cơ để tung đòn kết liễu.
Lệ Tần chưa từng đối đầu trực tiếp với Thanh Thanh, nên vẫn chưa hình dung được sự tàn nhẫn mà cô có thể bộc lộ. Bà ta tiến đến, siết chặt vai Tổng Trì để áp chế, giọng điệu càng thêm phần tự mãn.
"Mày đừng quên, trong tay tao còn có con tin. Chẳng lẽ, mày không muốn cứu thầy giáo của mày sao?"
Tống Trì căng thẳng nhìn Thanh Thanh, ánh mắt chứa đầy lo lắng, nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.
"Em đừng bận tâm đến thầy. Thầy vẫn ổn."
Nghe anh nói vậy, Lệ Tần bật cười, ánh mắt lấp lóe tia thích thú. Bà ta đưa tay vuốt nhẹ gương mặt anh, nụ cười đầy ám muội.
"Mạnh mẽ quá nhỉ. Tôi ngược lại thấy thú vị với cậu rồi đấy."
Tống Trì khẽ rùng mình, cố nghiêng người né tránh, vẻ mặt đầy chán ghét.
Lệ Tần không ngờ Tống Trì lại phản ứng như vậy, sự kiêu ngạo trong ánh mắt bà ta có chút biến đổi. Bà ta hơi ngưng lại, nhưng ngay sau đó, vẫn không quên nở một nụ cười đầy thách thức.
Bà hướng mắt về phía Thanh Thanh, giọng điệu khiêu khích.
"Nhưng mà... liệu mày có thể cứu được hắn không? Trong khi mày chẳng thể làm gì khi phải đối mặt với tao."
Thanh Thanh đứng yên, ánh mắt sắc như dao cắt qua không gian lạnh lẽo. Cô không trả lời ngay mà chầm chậm tiến lên một bước, đôi mắt không rời khỏi Lệ Tần.
"Thật nực cười. "
Cô nói, giọng lạnh lùng không chút cảm xúc.
"Bà nghĩ tôi là đến cứu Tống Trì sao?"
Cô nhìn Tống Trì một chút, ánh mắt vẫn lạnh tanh, rồi quay trở lại với Lệ Tần, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.
"Đáng tiếc! Tôi là đến tìm bà tính nợ đấy."
Lệ Tần cảm thấy có chút run sợ trong lòng, nhưng bà ta cố gắng kiềm chế bản thân, giữ vững phong độ. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc ấy, bà chợt nhận ra rằng bản thân không hề chiếm ưu thế, mà là đã tự sa vào bẫy trong trò chơi này.
Thanh Thanh tiến thêm một bước, khiến Lệ Tần vô thức kéo Tống Trì lùi lại một bước, bàn tay bà ta run rẩy bấu chặt vào vai anh.
"Đừng lại đây! Tao... tao vẫn còn giữ con tin trong tay đấy!"
Nhưng Thanh Thanh chỉ nhếch môi cười nhạt, chậm rãi tiến thêm một bước. Dáng vẻ điềm tĩnh của cô càng khiến
Lệ Tần thêm hoảng loạn.
"Mày... mày dừng lại ngay!"
Lệ Tần cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã lộ rõ sự sợ hãi.
Nhận thấy tình hình bất lợi, Lệ Tần vơ vội ly rượu trên tay ném thẳng về phía Thanh Thanh, nhưng cô dễ dàng né tránh.
Thanh Thanh khẽ nghiêng đầu, nụ cười đầy giễu cợt càng hiện rõ trên gương mặt, hệt như đang xem một trò hề.
"Chỉ có thế thôi sao, Lệ Tần?"
Giọng cô trầm thấp nhưng đầy sức ép, từng chữ như đâm thẳng vào tâm lý đang lung lay của bà ta.
Lệ Tần dường như mất hết sức lực, ngã khuỵu xuống, đôi mắt tràn ngập sợ hãi nhìn Thanh Thanh, hoàn toàn không còn vẻ tự tin và kiêu ngạo ban nãy.
Bàn tay bà ta vẫn vô thức nắm chặt lấy chân Tống Trì, như thể anh là thứ duy nhất còn lại để bà níu kéo trong cơn khủng hoảng này.
Thanh Thanh tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú. Cô thản nhiên kéo Tống Trì về phía sau, khiến Lệ Tần mất đi lá chắn cuối cùng. Cô cúi xuống, gương mặt chỉ cách bà ta một khoảng nhỏ, giọng nói như đang đùa cợt.
"Bà nghĩ mình có con tin sao? Buồn cười thật."
Lệ Tần nhìn vào ánh mắt sắc bén của Thanh Thanh, toàn thân run rẩy, hoàn toàn lạc lối trong sự áp đảo không thể chống cự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]