33.33
Tan học, Thanh Thanh vừa bước ra khỏi lớp đã thấy bóng Tống Trì đang đi nhanh về phía cổng trường, không hề quay đầu lại như mọi khi. Cô thoáng nhíu mày, cảm giác như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Cô chạy vội theo, gọi lớn.
"Thầy Tống, đợi em với!"
Nghe tiếng cô gọi, bước chân Tống Trì khựng lại trong một khoảnh khắc, nhưng rồi anh vẫn tiếp tục bước, cố giữ khoảng cách như một bức tường vô hình ngăn giữa họ.
Không chịu thua, Thanh Thanh nhanh chóng tăng tốc, bước đi vội vã đến mức hơi thở trở nên dồn dập. Cô chạy đến bên cạnh anh, cố ý trêu chọc.
"Thầy đi nhanh vậy, đang trốn em sao?"
Câu nói nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt cô thì sắc bén, dò xét từng phản ứng nhỏ nhất trên gương mặt anh.
Tống Trì không nhìn cô, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, giọng nói trầm thấp, mang theo chút gì đó lạnh lùng nhưng lại chất chứa nỗi đau.
"Em có người khác để quan tâm rồi, còn cần gì đến thầy nữa đâu."
Thanh Thanh ngẩn ra, sự ngỡ ngàng hiện rõ trên khuôn mặt. Nhưng ngay sau đó, cô bật cười tinh nghịch, cố ý đẩy nhẹ vai anh.
"Vậy ra thầy đang ghen sao?"
Tống Trì không trả lời, chỉ bước đi trong im lặng. Nhưng ánh mắt anh, dù cố che giấu, vẫn lộ ra sự chua xót không thể giấu nổi. Mỗi bước chân của anh như nặng trĩu, mang theo cả nỗi lòng mà anh chẳng dám thừa nhận.
Đi ngang qua tiệm hoa, Thanh Thanh bất giác dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-thanh-xuan/3744835/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.