Ánh bình minh vừa lên, Tống Trì lặng lẽ thu dọn đồ đạc, không một tiếng động. Anh cố gắng không để Thanh Thanh phát hiện ra sự rời đi đột ngột của mình, tựa như một cơn gió thoảng qua. Nhưng lòng anh lại không thể yên ổn khi phải làm vậy.
Anh bước ra khỏi cửa, lòng nặng trĩu. Cánh cửa khép lại sau lưng anh, như thể đóng luôn cả một chương trong câu chuyện của họ.
Thanh Thanh tỉnh giấc, nhìn thấy căn phòng vắng lặng, thiếu vắng bóng dáng Tống Trì, cô bất giác cảm thấy có gì đó thiếu hụt, nhưng lại không thể lý giải rõ ràng. Cô đứng dậy, đi đến cửa, nhưng khi chạm tay vào nắm cửa, lại khựng lại một chút.
Cô đứng đó, nhìn ra ngoài, nhưng chỉ thấy một thế giới bình yên, không có Tống Trì. Mọi thứ như đang thiếu đi một phần quan trọng.
"Lại giận dồi gì rồi?"
Thanh Thanh nhanh chóng thu xếp đồ đạc, lòng vẫn còn lần quẩn với cảm giác mơ hồ. Cô không thể hiểu được, vì sao Tống Trì lại rời đi mà không một lời giải thích. Nhưng cô cũng không muốn bận tâm quá lâu. Dù sao thì hôm nay cô vẫn phải đến trường.
Ra khỏi nhà, bước chân Thanh Thanh vững vàng hơn, cố gắng xua tan mọi lo lắng trong lòng. Nhưng trong sâu thẳm, những câu hỏi về Tống Trì vẫn không ngừng vang lên. Cô tự nhủ, nếu anh thật sự muốn tránh mặt, thì cô sẽ không ép buộc.
Trường học vẫn tấp nập như mọi ngày, nhưng trong lòng Thanh Thanh, có thứ gì đó lạ lẫm, khiến cô không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-thanh-xuan/3744834/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.