Lệ Thành đã từng cảnh báo rằng Thanh Thanh không đơn giản như vẻ ngoài, nhưng Lệ Tần phớt lờ lời nói của cậu ta. Không muốn dây dưa vào chuyện giữa mẹ mình và Thanh Thanh, cậu định lằng lặng rời đi.
Lệ Thành vừa quay lưng, còn chưa kịp đi xa thì một nhóm người âu phục đen đã nhanh chóng áp sát, chặn đứng đường thoát của cậu.
Thanh Thanh đứng ở phía sau, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén, giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy quyền uy.
"Muốn đi đâu vậy? Định bỏ mặc mẹ mình sao?"
Lệ Thành khựng lại, không dám quay đầu, chỉ có thể đứng yên, cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo đang len lỏi trong không khí, áp lực từ Thanh Thanh khiến cậu không thể nhúc nhích.
Thanh Thanh dồn ánh mắt sắc lạnh về phía Lệ Tần, nhếch môi cười đầy giễu cợt.
"Xem nào... bà từng muốn làm gì tôi ấy nhỉ?"
Cô giả vờ suy nghĩ, nhưng ánh mắt và nụ cười ấy lại không khác gì kẻ săn mồi đang nhìn con mồi yếu đuối vùng vấy trước mặt.
Lệ Tần run rẩy, giọng nghẹn lại.
"Mày... mày muốn làm gì?"
Thanh Thanh chậm rãi cúi xuống, đối diện trực tiếp với ánh mắt hoảng loạn của Lệ Tần. Nụ cười trên môi cô vẫn không tắt, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự sắc lạnh như dao.
"Không làm gì to tát đâu."
Cô nhẹ nhàng đáp, giọng điệu mang theo sự trêu đùa.
"Chỉ là muốn trả lại từng chút một những gì bà đã làm cho tôi thôi."
Lệ Tần bất giác nuốt khan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-thanh-xuan/3744837/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.