Thanh Thanh bước đến trường với trạng thái phấn khởi, tâm trạng vui vẻ như ánh mặt trời buổi sáng. Từ khi rời khỏi nhà, cô cứ mỉm cười suốt, giống như thể cả thế giới đều sáng lấp lánh.
Cảm giác ấy khiến Tống Trì không khỏi chú ý, ánh mắt của anh nhìn cô đầy ân cần và yêu thương. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, chẳng nói gì, chỉ một ánh mắt đã đủ để hiểu cô đang hạnh phúc như thế nào.
Thanh Thanh quay lại, bắt gặp nụ cười của anh, ánh mắt cô cũng sáng lên.
"Thầy cười gì vậy?"
Cô hỏi, giọng lơ đãng nhưng đầy quan tâm.
Tống Trì khẽ lắc đầu, bước tới gần cô hơn, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
"Chỉ là nhìn em vui như vậy, thầy cũng cảm thấy vui theo."
Thanh Thanh không nói gì, chỉ nở một nụ cười hạnh phúc, đi bên cạnh anh với một cảm giác ấm áp lan tỏa trong
lòng.
Trước cổng trường, không khí nhộn nhịp với các học sinh đang đi lại tấp nập. Nhưng khi ánh mắt họ dừng lại trên
Thanh Thanh, tất cả đều bất giác giảm tốc, rồi vội vã tránh xa, như thể có một lực cản vô hình.
Thanh Thanh bước đi thong thả, nụ cười trên môi dần trở nên sắc lạnh và đầy thâm ý. Cô không phải không nhận ra cái cách mà mọi người nhìn mình.
Dường như bọn họ đã biết về 'món quà' mà cô dành tặng cho nữ sinh dám đứng ra ngáng đường hôm qua.
Mắt cô lướt qua từng khuôn mặt, và mỗi lần ánh mắt cô chạm vào ai đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-thanh-xuan/3744685/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.