Lệ Tần đã biết chuyện Lệ Thành bị bắt nạt ở trường. Bà ta tức giận ném đồ đạc khắp nơi, cả người run lên vì phẫn nộ. 
"Đám người kia đúng là lũ vô dụng. Có mỗi một đứa con gái mà cũng không xử lý nổi!" 
Lệ Thành siết chặt nắm tay, sắc mặt tối lại. 
"Mẹ có biết mẹ đã chọc giận ai không? Mẹ có biết cậu ta là người thâm độc đến mức nào không?" 
Ánh mắt đầy căm phẫn, cậu nói tiếp, từng câu như trút hết nỗi uất ức. 
"Nếu không phải vì mẹ, thì làm sao con lại bị đem ra làm trò như vậy?" 
Nghe vậy, Lệ Tần càng điên tiết. Bà ta bước tới, giáng một cái tát mạnh vào mặt Lệ Thành, giọng đầy khinh bỉ. 
"Mày còn dám lên giọng với tao à? Sao lúc bị bắt nạt, mày không có gan phản kháng như thế này đi? Đúng là thứ chỉ biết làm tao mất mặt!" 
Lệ Thành nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mẹ mình, lòng tràn đầy nỗi uất hận. Bao nhiêu ấm ức và phẫn nộ tích tụ lâu nay khiến giọng cậu trở nên lạnh lùng. 
"Mẹ nghĩ con cam chịu bao lâu rồi? Mẹ có biết tất cả những gì con phải chịu đựng là vì ai không?" 
Lệ Tần càng thêm phẫn nộ, tức giận muốn tiến tới, định tiếp tục trách mắng. Nhưng ánh mắt đầy căm phẫn và thất vọng của Lệ Thành khiến bà sững lại. 
Trong khoảnh khắc, giữa hai mẹ con là một sự im lặng nặng nề, đầy những khúc mắc không thể tháo gỡ. 
Để xoa dịu bầu không khí 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-thanh-xuan/3744686/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.