🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lệ Tần đã biết chuyện Lệ Thành bị bắt nạt ở trường. Bà ta tức giận ném đồ đạc khắp nơi, cả người run lên vì phẫn nộ.

"Đám người kia đúng là lũ vô dụng. Có mỗi một đứa con gái mà cũng không xử lý nổi!"

Lệ Thành siết chặt nắm tay, sắc mặt tối lại.

"Mẹ có biết mẹ đã chọc giận ai không? Mẹ có biết cậu ta là người thâm độc đến mức nào không?"

Ánh mắt đầy căm phẫn, cậu nói tiếp, từng câu như trút hết nỗi uất ức.

"Nếu không phải vì mẹ, thì làm sao con lại bị đem ra làm trò như vậy?"

Nghe vậy, Lệ Tần càng điên tiết. Bà ta bước tới, giáng một cái tát mạnh vào mặt Lệ Thành, giọng đầy khinh bỉ.

"Mày còn dám lên giọng với tao à? Sao lúc bị bắt nạt, mày không có gan phản kháng như thế này đi? Đúng là thứ chỉ biết làm tao mất mặt!"

Lệ Thành nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mẹ mình, lòng tràn đầy nỗi uất hận. Bao nhiêu ấm ức và phẫn nộ tích tụ lâu nay khiến giọng cậu trở nên lạnh lùng.

"Mẹ nghĩ con cam chịu bao lâu rồi? Mẹ có biết tất cả những gì con phải chịu đựng là vì ai không?"

Lệ Tần càng thêm phẫn nộ, tức giận muốn tiến tới, định tiếp tục trách mắng. Nhưng ánh mắt đầy căm phẫn và thất vọng của Lệ Thành khiến bà sững lại.

Trong khoảnh khắc, giữa hai mẹ con là một sự im lặng nặng nề, đầy những khúc mắc không thể tháo gỡ.

Để xoa dịu bầu không khí căng thẳng, Lệ Tần cố gắng hít sâu, bình tĩnh lại. Bà nhìn Lệ Thành, ánh mắt thoáng qua vẻ tính toán.

"Con bé đó ở trường có thân với ai không?"

Lệ Thành cũng đã bình tâm lại. Cậu nhìn mẹ mình, dù không rõ bà muốn làm gì, nhưng vẫn không ngần ngại nói ra một cái tên.

"Doãn Thu."

Nghe đến nhà họ Doãn, sắc mặt Lệ Tần lập tức thay đổi, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Không được, nhà họ Doãn không phải loại người chúng ta có thể đắc tội... Con nghĩ xem còn ai khác hay gần gũi với nó không?"

Lệ Thành khẽ nhíu mày, đôi mắt ánh lên một tia bất mãn khi thấy mẹ mình lâm vào toan tính. Cậu đáp lại, giọng có phần dè chừng.

"Mẹ nghĩ ai cũng dễ lợi dụng như vậy sao? Thanh Thanh vốn chẳng thân thiết với ai ngoài Doãn Thu."

Lệ Tần trầm ngâm, tay nắm chặt lại. Lời Lệ Thành như đánh vào kế hoạch của bà, khiến bà càng thêm nôn nóng và khó chịu. Bà cố gắng suy nghĩ, nhưng cảm giác như bị dồn vào ngõ cụt, không khỏi khiến trong lòng thêm lo

lắng.

Lệ Thành ngẫm nghĩ một lát, như nhớ ra điều gì đó, cậu cẩn trọng lên tiếng



"Phải rồi, gần đây cậu ta thường đi cùng giáo viên chủ nhiệm mới, tên Tống Trì thì phải."

Ánh mắt Lệ Tần bỗng lóe lên sự lạnh lẽo, một nụ cười điên loạn hiện ra trên khuôn mặt bà khi nhìn cậu.

"Được lắm... Mẹ sẽ cho nó hiểu rõ cái giá phải trả khi dám chọc giận Lệ Tần này."

Lệ Thành nhìn biểu cảm của mẹ mình mà không khỏi rùng mình, lòng đầy bất an. Cậu thoáng ngập ngừng nhưng không dám nói thêm gì, chỉ âm thầm lo lắng cho điều sắp tới.

Lệ Tần lúc này đã có sẵn kế hoạch, ánh mắt bà ánh lên một vẻ hiểm độc khó lường. Trong đầu bà, mọi tính toán đều xoay quanh việc khiến Thanh Thanh phải trả giá. Bà khẽ nhếch môi, giọng nói rít lên đầy toan tính.

"Nếu không thể động đến nhà họ Doãn, thì việc bẻ gãy đôi cánh khác của nó cũng chẳng khó khăn gì."

Nhìn bóng lưng bà rời khỏi phòng, Lệ Thành chỉ biết đứng lặng, lòng dấy lên một cảm giác bất lực khó tả

Sau khi tan học, Thanh Thanh cùng Tổng Trì đến siêu thị mua thêm nguyên liệu nấu bữa tối.

Tổng Trì đấy xe hàng bên cạnh Thanh Thanh, cả hai cùng đi dọc theo các kệ hàng. Cô nhìn quanh, thi thoảng chọn lấy một món rồi quay sang hỏi ý anh.

"Thầy thích ăn món nào không? Em sẽ làm cho thầy."

Tống Trì mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

"Có em nấu, thầy ăn gì cũng thấy ngon."

Thanh Thanh cười tươi đáp lại.

"Nhưng mà em phải nói trước, khả năng nấu nướng của em không tốt lắm đâu. Thầy đừng chê nhé."

Tống Trì khẽ cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Thầy không chê đâu, có em làm là đủ rồi."

Ánh mắt anh chứa đầy vẻ yêu chiều, khiến Thanh Thanh không khỏi ngượng ngùng, khẽ cúi đầu, môi nhoen một nụ cười bẽn lẽn.

Họ tiếp tục chọn thêm vài nguyên liệu, thi thoảng trao nhau những câu nói đùa, khiến bầu không khí càng thêm gần gũi và ấm áp.

Đi ngang qua quầy trái cây, bước chân Thanh Thanh bỗng dừng lại, đôi mắt chăm chú nhìn hộp dâu tây đỏ mọng trưng bày trên kệ.

Thấy vậy, Tống Trì cũng đứng lại, ánh mắt luôn dõi theo từng hành động của cô, nhìn cô đứng lặng lẽ một lúc, anh nhẹ giọng hỏi.

"Em thích à? Nếu muốn thì cứ lấy đi."

Thanh Thanh nghe vậy, thoáng lắc đầu, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi.

"Không đâu, chỉ là... lâu rồi không gặp, có chút nhớ cậu ấy thôi."

Đây đã là lần thứ hai Tống Trì nghe cô nhắc đến 'cậu ấy', rốt cuộc người đó là ai, anh cũng không tiện hỏi thêm.



Chỉ là, mỗi khi nhắc đến người đó, ánh mắt cô dường như sáng lên, gương mặt rạng rỡ và vui vẻ đến lạ.

Tống Trì đứng cạnh, ngón tay vô thức siết nhẹ xe đẩy hàng, một cảm giác nhói đau bất chợt dâng lên trong ngực.

Anh hiểu rằng hiện tại, anh và Thanh Thanh vẫn chưa có gì rõ ràng, nhưng sâu trong lòng, anh vẫn không khỏi lo sợ viền cảnh cô sẽ không còn bên anh.

Thanh Thanh tiếp tục bước về phía trước, Tống Trì vội vàng theo sau.

Bỗng, một giọng nói quen thuộc vang lên gọi 'bảo bối', khiến cô bất giác dừng lại, quay đầu tìm kiếm xung quanh, như muốn xác định nguồn gốc của âm thanh ấy.

Nhịp tim Tống Trì bất giác tăng nhanh, phản ứng của cô khiến anh cảm thấy bất an khó tả.

"Thanh Thanh..."

Anh khẽ gọi tên cô, giọng mang theo chút gấp gáp. Nhưng lúc này, cô hoàn toàn không để tâm, ánh mắt vẫn chăm chú lướt qua từng góc nhỏ, như chờ đợi một điều gì đó quen thuộc.

Tìm kiếm một lúc nhưng không thấy ai như mình mong đợi, Thanh Thanh khẽ thở dài, tự lẩm bẩm.

"Chắc là nghe nhầm rồi."

Cô quay lại, khẽ giật mình khi bắt gặp vẻ mặt hoảng loạn của Tống Trì. Đôi mắt anh ửng đỏ, trông như đang kìm nén điều gì đó sắp trào ra.

Thanh Thanh lập tức bước tới, nắm lấy tay anh, bàn tay còn lại dịu dàng vuốt ve khuôn mặt lo lắng ấy.

"Thầy sao thế? Thấy không ổn ở đâu sao?"

Tống Trì cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của cô, nhưng trong lòng vẫn như có một ngọn lửa âm ỉ. Anh mím môi, đôi mắt chứa đầy lo lắng, cố gắng thốt ra câu hỏi mà mình không dám hỏi từ lâu.

"Em... có người trong lòng rồi?"

Thanh Thanh hơi sững người, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười vui vẻ, đáp lại.

"Um, nhưng em vẫn rất yên tâm khi giao phó cậu ấy."

"Thầy biết không, cậu ấy lúc nào cũng..."

Thanh Thanh tiếp tục kể về người trong lòng mình, từng câu chữ đều tràn ngập sự khen ngợi, tình cảm sâu sắc.

Từ khi nghe cô xác nhận có người trong lòng, tim anh như ngừng đập một nhịp

Anh chỉ cảm thấy một nỗi chua xót lan tỏa trong lòng, từng lời của cô như cứa sâu vào tim anh. Dù đôi mắt anh vẫn nhìn cô, nhưng mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng tuôn ra từ miệng.

Tống Trì cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng cảm giác nghẹn ngào khó chịu không thể dứt ra. Mỗi khi Thanh Thanh nhắc đến 'cậu ấy', anh lại không thể ngừng nghĩ về việc người đó là ai, và liệu có thể chiếm một chỗ trong trái tim cô hay không.

Thanh Thanh cứ tiếp tục kể về người ấy, nhưng Tống Trì không còn nghe rõ nữa, tai anh vang lên tiếng ong ong, chỉ cảm thấy những từ ngữ đó như một cơn sóng lớn vùi dập trái tim mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.