🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi dùng bữa tối xong, Tống Trì soạn giáo án một lúc rồi cũng đến giờ đi ngủ. Lúc này anh mới chợt nhớ ra, nhà Thanh Thanh cũng chỉ có một phòng ngủ với một chiếc giường, tương tự như nhà anh.

Tống Trì hơi ngượng ngùng, nhìn Thanh Thanh đang mải mê xoay khối rubik, giọng anh ngập ngừng.

"Thanh Thanh... tối nay thầy ngủ ở đâu?"

Thanh Thanh không vội trả lời, vẫn chăm chú vào khối rubik, nhưng đôi mắt của cô lại không giấu nổi sự đùa cợt.

Sau một lúc, cô nhìn lên, khẽ mỉm cười.

"Thầy có thể ngủ chung giường với em mà."

Câu nói bất ngờ của cô khiến Tống Trì đứng hình, còn Thanh Thanh thì chỉ nhẹ nhàng đặt khối rubik xuống bàn, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa đầy tinh nghịch.

"Dù sao thì chúng ta cũng đã ngủ chung hai lần rồi, thầy còn ngại cái gì?"

Tổng Trì không khỏi ngẩn người, đôi mắt anh thoáng xao động. Câu nói của Thanh Thanh làm anh có chút bối rối, nhưng lại không thể phủ nhận, sự gần gũi ấy khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái.

Anh nhìn cô, ánh mắt có chút thận trọng nhưng lại mang theo một chút dịu dàng.

"Đúng là... nhưng lần đó là ngoài ý muốn."

Tống Trì cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại không khỏi lộ ra sự do dự.

Thanh Thanh khẽ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh đầy trêu chọc.

"Thầy sợ em ngủ không yên phận sao? Nhưng hình như lần trước thầy mới là người không yên phận đấy."

Tống Trì ngỡ ngàng trước lời trêu chọc táo bạo của Thanh Thanh, anh lúng túng đến mức không biết đáp lại ra sao, chỉ có thể gượng gạo hắng giọng, cố giữ vẻ nghiêm túc.

"Thầy... chỉ là tình cờ. Em đừng có mà suy diễn lung tung."

Nhưng trước ánh mắt tinh nghịch của cô, sự nghiêm túc ấy cũng dần tan biến. Anh mỉm cười bất lực, khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô.

"Được rồi, vậy hôm nay em phải cam kết là ngủ yên phận đấy."



"Ừm hửm?"

Thanh Thanh nhướng mày, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.

"Thầy không phản kháng luôn sao?

Tống Trì bật cười nhẹ, nhìn vào đôi mắt đầy thách thức của Thanh Thanh, anh nhún vai như thể bất lực trước sự tinh nghịch của cô.

"Nếu có phản kháng thì em cũng không để thầy yên đâu nhỉ?"

Anh nói, giọng pha chút nuông chiều. Bất giác, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, ánh mắt dịu dàng, ấm áp.

"Thôi được, lần này thầy chấp nhận đầu hàng em vậy."

Thanh Thanh mỉm cười đầy mãn nguyện, rồi nắm tay kéo Tống Trì đi về phía giường. Cô đẩy anh nằm xuống, sau đó không chút do dự nhào vào lòng anh, cử chỉ tự nhiên như thể đó là chỗ của cô từ lâu.

Tống Trì thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Thanh Thanh. Cảm nhận được nhịp tim của cô đập nhanh qua lớp áo, anh mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ lưng cô, dịu dàng hỏi.

"Em không sợ thầy thật sao?"

Thanh Thanh ngước lên, nụ cười tinh nghịch hiện rõ trên gương mặt.

"Nếu sợ thì em đã không để thầy nằm yên như thế này đâu."

Tống Trì bật cười, ánh mắt trở nên ấm áp.

Thanh Thanh khẽ nghiêng đầu, tựa vào vai anh, bàn tay lướt nhẹ lên mái tóc anh, nụ cười dịu dàng nhưng không kém phần quyến rũ.

"Hơn nữa, thầy mới là người nên lo sợ em sẽ làm gì thầy mới đúng."

Tống Trì hơi khựng lại, trái tim bỗng đập nhanh hơn khi cảm nhận được hơi thở và sự gần gũi của Thanh Thanh.

Anh nén một nụ cười, cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt không giấu được vẻ lúng túng.



"Nếu em đáng sợ như vậy, thầy còn dám ở lại sao?"

Anh trêu ngược lại, giọng nói pha chút khiêu khích.

Thanh Thanh nhướng mày, ánh mắt đầy khiêu gợi. Cô cười khẽ, tiếp tục vuốt nhẹ tóc anh, giọng nói như thì thầm bên tai.

"Vậy thầy có muốn... thử một chút không? Xem em đáng sợ đến mức nào ấy?"

Tống Trì nhìn cô, cảm thấy cả người nóng lên nhưng cũng chẳng hề có ý định từ chối.

Thanh Thanh lập tức thể hiện, đôi môi chạm nhẹ lên cổ anh, từng nụ hôn như cánh bướm thoảng qua khiến Tống Trì không khói run nhẹ.

Từ từ, cô tìm đến đôi môi anh, một nụ hôn ngọt ngào và mê đắm, mang theo chút ngây ngô nhưng cũng không thiếu phần chủ động khiến anh hoàn toàn bị cuốn vào.

Tổng Trì có chút bất ngờ, nhưng cảm giác mềm mại từ nụ hôn của Thanh Thanh nhanh chóng khiến anh không thể cưỡng lại. Anh vòng tay ôm lấy cô, đáp lại nụ hôn một cách dịu dàng nhưng cũng đầy sâu lắng, như muốn giữ chặt khoảnh khắc này.

Không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại hai trái tim đập cùng một nhịp, hòa quyện vào nhau trong sự gần gũi.

Nụ hôn trước khi ngủ thực sự giúp cả Thanh Thanh và Tống Trì chìm vào giấc ngủ ngon hơn. Dù đã ngủ say, anh vẫn không quên ôm chặt lấy cô, như thể sợ buông tay một giây, cô sẽ liền biến mất.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, khẽ lướt trên gương mặt Thanh Thanh. Cô tỉnh dậy trong vòng tay Tống Trì, cảm nhận hơi thở ấm áp từ anh. Cả hai vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ khẽ xoay người vào nhau thêm chút nữa.

Thanh Thanh mỉm cười, vẫn không muốn rời khỏi cái ôm này, nhưng cô biết một lúc nữa phải dậy. Cô nhẹ nhàng vươn tay lên, vén tóc Tống Trì ra khỏi mặt anh, rồi thì thầm bên tai anh.

"Thầy, dậy thôi, nếu không sẽ trễ mất."

Tống Trì mở mắt, hơi ngạc nhiên khi thấy Thanh Thanh đã thức dậy từ sớm. Anh không vội vàng rời khỏi cô, chỉ khẽ kéo cô gần hơn, áp má vào trán cô một lúc.

"Sao em không gọi thầy dậy sớm?"

"Em muốn thầy ngủ thêm một chút."

Thanh Thanh nhìn anh, đôi mắt sáng ngời đầy dịu dàng.

Anh nở một nụ cười nhẹ, ôm cô thêm một lúc nữa rồi mới từ từ buông tay, cả hai cùng nhau thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.