🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thanh Thanh không có ý định dùng bản thân để trêu chọc thêm nữa. Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Tống Trì, vẻ mặt dịu dàng và ngoan ngoãn.

"Được rồi, vậy thầy ra ngoài chờ em nhé."

Tống Trì vẫn còn ngẩn ngơ, đôi môi bị nụ hôn dịu dàng của Thanh Thanh làm cho tê dại. Anh hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn đập loạn nhịp.

"Em... em không đùa nữa chứ?"

Anh lắp bắp hỏi, vẻ mặt vẫn còn hơi đỏ, ánh mắt nhìn cô như đang tìm kiếm sự chắc chắn.

Thanh Thanh mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về cánh tay anh.

"Em hứa mà, thầy đợi một chút nhé."

Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo một chút pha trò nhưng cũng đầy kiên quyết.

Tống Trì đứng đó một lúc, lòng vẫn không yên, nhưng anh vẫn đi ra ngoài, tay đặt lên ngực, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ, như một lời nhắc nhở về tất cả những gì vừa diễn ra.

Thanh Thanh khóa cửa lại, dựa lưng vào tường, cảm giác ửng đỏ lan tỏa trên gương mặt. Cô đã rất cố gắng trong việc che giấu cảm xúc, cả trái tim đang đập loạn nhịp.

Trong phòng tắm, tiếng nước xối ào ào vang lên, nhưng Thanh Thanh vẫn không thể nào xua đi được cảm giác bối rối và xốn xang trong lòng. Mỗi lần cô nghĩ đến những khoảnh khắc gần gũi với Tống Trì, trái tim lại đập mạnh hơn một chút.

Cô đứng dưới vòi hoa sen, để nước lạnh xối vào cơ thể, cố gắng làm dịu đi sự xao động trong lòng. Nhưng dù có cố gắng thế nào, hình ảnh của anh, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, vẫn cứ ám ảnh cô.

Thanh Thanh hít một hơi dài, tự mắng mình, nhưng nụ cười vẫn không thể kìm lại trên môi. Cô nhanh chóng tắm rửa, làm sạch bản thân, nhưng trong lòng vẫn không thể ngừng nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra.

Nửa tiếng sau, khi Thanh Thanh bước ra, bộ đồ ngủ con gấu dễ thương khiến Tống Trì không khỏi ngẩn người.

Trái tim anh vừa mới ổn định sau những cảm xúc dâng trào, giờ lại rộn lên không kiểm soát.

Cái nhìn ngây thơ, đôi mắt long lanh cùng nụ cười ngọt ngào của cô khiến anh không thể rời mắt.

Tống Trì nuốt nước bọt, cố gắng không để mình quá say mê vào hình ảnh trước mắt, nhưng trái tim thì lại không thể ngừng thổn thức. Anh nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng bên trong lại như có một cơn sóng nhỏ vỗ về.

"Em... trông thật đáng yêu."

Giọng anh có chút khàn, hơi mất tự nhiên, nhưng cũng đầy chân thành.

Thanh Thanh mỉm cười, tiến đến tủ quần áo lấy thêm một cái khăn tắm rồi đưa cho anh.

"Thầy mau đi tắm đi."

Tống Trì nhìn Thanh Thanh một cách ngạc nhiên, rồi nhẹ nhàng nhận lấy chiếc khăn tắm từ tay cô. Anh vẫn chưa kịp phản ứng lại sự dịu dàng của cô, trái tim anh lại một lần nữa đập nhanh hơn.

"Um... cảm ơn em."

Anh hơi lúng túng, cố gắng giữ thái độ điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại không thể ngừng nghĩ đến nụ cười của cô.

Tống Trì quay người bước về phía phòng tắm, nhưng trước khi đóng cửa lại, anh không quên liếc nhìn một lần nữa, ánh mắt anh vẫn đầy sự quan tâm, lẫn chút lưu luyến.

Thanh Thanh giúp Tống Trì sắp xếp đồ đạc trong thùng, sau đó nhanh chóng ngồi vào bàn làm bài tập.



Sau vài phút, Tống Trì bước ra, đứng lặng lẽ ở cửa một lúc, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên người Thanh Thanh. Cảm giác như bị cuốn vào sự nghiêm túc hiếm thấy của cô.

Cô ngồi ngay ngắn, đôi mắt chăm chú vào bài tập, môi hơi mím lại khi suy nghĩ, hoàn toàn khác với vẻ nghịch ngợm và trêu chọc thường ngày.

Anh bước vào, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lên giường rồi tiến lại gần bàn, ngồi xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

Thanh Thanh cảm nhận được sự hiện diện của anh, nhưng không quay lại, chỉ khẽ hỏi mà không rời mắt khỏi trang sách.

"Thầy cần gì không?"

Tống Trì khẽ mỉm cười, giọng anh nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự dịu dàng.

"Không, chỉ là... nhìn em học nghiêm túc thế này, thầy thấy vui lắm."

"Nghiêm túc sao...?"

Thanh Thanh lầm bầm, không mấy để tâm đến anh, đôi tay vẫn điềm tĩnh lật giở sách vở, tiếp tục giải bài tập.

Tổng Trì mỉm cười, nhìn cô một lúc lâu rồi đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Anh đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho cả hai.

Dù đây là không gian hoàn toàn mới, nhưng anh chẳng cảm thấy lạ lẫm chút nào. Chắc có lẽ vì đây là nơi có cô, nơi mà anh thực sự thấy an yên.

Tống Trì rửa tay, chuẩn bị nguyên liệu, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía Thanh Thanh đang chăm chú vào bài tập. Một cảm giác bình yên lan tỏa trong anh, như thể mọi thứ đều trở nên thật giản đơn khi có cô ở đây.

Khi anh bắt đầu xào rau, tiếng chảo vang lên lách tách, trong không gian tràn ngập hương thơm. Thanh Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh đang bận rộn trong bếp, đôi mắt cô sáng lên vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Cô quay lại bàn học, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi lướt về phía Tống Trì, lòng như lắng lại trong từng khoảnh khắc bình dị đó.

"Thầy Tống, em không ăn nhiều được đâu, thầy làm vừa đủ thôi nhé."

Tống Trì nhìn Thanh Thanh, ánh mắt hơi bất ngờ, nhưng nụ cười vẫn không rời khỏi môi.

"Em cứ ăn thoải mái, đừng lo. Thầy làm nhiều một chút để em có đủ sức học."

Thanh Thanh lắc đầu, nở nụ cười tinh nghịch.

"Thầy Tống có vẻ muốn chăm sóc em quá mức rồi đấy."

Tổng Trì chỉ im lặng, ánh mắt lấp lánh vẻ dịu dàng khi nhìn cô.

Thanh Thanh nhanh chóng hoàn thành bài tập, đặt bút xuống rồi đứng dậy, bước tới gần Tống Trì đang mải miết nấu ăn. Cô vòng tay qua eo anh, ôm từ phía sau, mặt nhẹ tựa vào lưng anh.

"Thầy đang nấu món gì vậy? Em nhớ trong tủ chỉ có mấy thứ ăn được thôi mà?"

Tống Trì cảm nhận được sự mềm mại từ vòng tay của Thanh Thanh ôm lấy mình, hơi bất ngờ nhưng không kìm được nụ cười.

"Thầy đang làm món đơn giản thôi, chẳng qua là có em ở đây, thầy muốn thử làm một chút gì đó đặc biệt."

Thanh Thanh nghiêng đầu, hít một hơi nhẹ, mùi thức ăn bốc lên thơm ngào ngạt, làm cô không khỏi cảm thấy thích thú.

"Thầy Tống có vẻ quen với những kiểu thân mật này rồi nhỉ? Dù em có ôm hay làm gì, cũng không thấy thầy né tránh."



Tống Trì quay lại nhìn Thanh Thanh, ánh mắt chứa đựng một chút ngượng ngùng, nhưng cũng không thiếu sự dịu dàng.

"Không phải thầy quen với những chuyện này đâu."

Anh mỉm cười.

"Chỉ là... có em ở đây, thầy chẳng thể từ chối được."

Thanh Thanh nhướng mày, đôi mắt lóe lên một tia đùa giỡn.

"Vậy à? Thế nếu em muốn gì nữa, thầy có sẵn lòng không?"

Tống Trì hơi khựng lại, ánh mắt anh trở nên sâu thằm, nhìn cô một lúc lâu trước khi lên tiếng, giọng nói trầm ấm.

"Còn phải xem em muốn làm gì đã."

Thanh Thanh ngẩn ra một chút, rồi khẽ mỉm cười đầy quyến rũ. Cô vòng tay qua cổ anh, ánh mắt lấp lánh, tựa như có ý đồ.

"Vậy... nếu em muốn làm chút gì đó mờ ám, thầy có đồng ý không?"

Tống Trì nhìn vào mắt cô, vẻ ngại ngùng thoáng qua, nhưng rồi anh khẽ thở dài, ánh mắt dần trở nên mềm mại.

Anh vươn tay vuốt nhẹ lên tóc cô, giọng nói tuy có chút lúng túng nhưng vẫn đầy chiều chuộng.

"Em làm gì thầy cũng sẽ đồng ý, nhưng... phải là em muốn thật sự, chứ không phải chỉ là đùa."

Thanh Thanh nghe thế, đôi mắt lóe lên một tia thích thú. Cô nhón chân, ghé sát vào tai anh thì thầm.

"Vậy lúc đó, thầy sẽ không từ chối em chứ?"

Tống Trì nhìn cô, cảm giác mặt mình có chút nóng lên, nhưng lại không thể phủ nhận rằng anh thật sự không thể rời mắt khỏi cô. Mặc dù trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng cũng có một phần nào đó dịu dàng dành cho

Thanh Thanh.

"Sẽ không."

Anh trả lời, giọng chắc nịch.

Thanh Thanh nghe vậy, một chút bất ngờ lóe lên trong mắt. Nhưng rồi cô chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười lấp lánh ngọt ngào.

"Thầy yên tâm, em sẽ không đi quá giới hạn đâu."

Tống Trì nhìn cô, trong lòng cảm thấy một sự dịu dàng lạ kỳ trào dâng, nhưng anh vẫn không thể không lo lắng chút gì đó. Tuy nhiên, khi nghe lời của cô, anh cảm thấy một phần nỗi lo trong lòng dịu đi.

"Em mà nói vậy thì thầy yên tâm rồi."

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay lên ôm lấy cô, kéo cô vào lòng một cách tự nhiên, như thể muốn khẳng định một điều gì đó với chính mình. Mùi hương của cô khiến trái tim anh không khỏi rung động.

Trên mặt Thanh Thanh thoáng có chút trầm tư, ánh mắt hơi lơ đãng, như thể đang suy nghĩ gì đó, nhưng chỉ trong chớp mắt, mọi thứ lại trở lại bình thường. Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt lại lấp lánh, như thể chẳng có gì xảy ra.

Tống Trì dù có chút bối rối, nhưng vẫn cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong cô. Anh im lặng nhìn Thanh Thanh, không nói gì thêm, chỉ cảm thấy trái tim mình bất giác nhẹ nhàng hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.