Thanh Thanh kéo Tống Trì về nhà mình, khiến anh ngạc nhiên. Cô mở cửa, nghiêng người cho anh bước vào.
Nhìn vẻ mặt lúng túng của Tống Trì, cô nhếch môi, từ tốn lên tiếng.
"Không phải thầy nói thích em sao? Em làm sao biết thầy có thật lòng hay không chứ?"
Cô tiến đến gần, ghé sát vào tai anh, giọng thì thầm đầy khiêu khích.
"Vậy nên... em sẽ trói thầy lại bên cạnh."
Tổng Trì sững người, ánh mắt thoáng chao đảo, má cũng dần đỏ lên.
"K-Khoan đã, ý em là... chúng ta sẽ sống chung sao?"
Thanh Thanh mỉm cười đầy bí ấn, đôi mắt lấp lánh chút gì đó nghịch ngợm.
"Cũng không hẳn là sống chung đâu."
Cô nhẹ nhàng đáp, giọng vừa nghiêm túc lại vừa trêu chọc.
"Chỉ là để em tiện quan sát thầy một chút thôi."
Cô nhìn anh, ánh mắt sắc sảo như muốn thử thách.
Tống Trì có chút ngượng ngùng, nhưng đồng thời lại cảm thấy không thể từ chối. Không ngờ Thanh Thanh lại bạo dạn đến vậy, khiến anh như bị cuốn vào một vòng xoáy mà chẳng thể thoát ra.
"Vậy... em cứ từ từ mà 'quan sát' nhé."
Anh khẽ mỉm cười, giọng trầm ấm đầy chiều chuộng rồi bước vào, tựa như sẵn sàng để cô làm bất cứ điều gì.
Như chợt nhớ ra điều gì, anh quay sang nhìn cô, giọng hơi ngập ngừng.
"Nhưng mà... ở đây không có đồ để thay, với cả một số thứ cần cho việc soạn giáo án..."
Thanh Thanh chỉ cười, rồi bước vào phòng khách, nơi một thùng đồ lớn đã được chuyển đến từ lúc nào.
"Không cần lo đâu, những thứ thầy cần em đã cho người đóng gói mang đến cả rồi."
Tống Trì nhìn cô, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Bên ngoài anh cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như sóng gió nổi lên.
'Vậy là... mình cứ thế chuyển vào nhà em ấy rồi sao?'
Tống Trì đứng lặng một chút, không biết nên cảm thấy thế nào trước sự chu đáo của Thanh Thanh. Cô đã chuẩn bị mọi thứ một cách kín đáo mà anh không hề hay biết, tựa như tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô từ trước.
Thanh Thanh bước đến gần, khẽ nhướng mày nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của anh, rồi mỉm cười tinh nghịch.
"Sao thế, thầy Tống? Chẳng lẽ không hài lòng với chỗ ở của em?"
Câu hỏi của cô làm anh giật mình tỉnh lại. Anh khẽ ho vài tiếng, cố gắng che đi sự bối rối trong ánh mắt.
"Không phải đâu, chỉ là... có hơi bất ngờ thôi."
Cô khẽ bật cười, ánh mắt nhìn anh đầy tự tin và kiêu hãnh
"Thầy sẽ sớm quen thôi. Dù sao thì... từ nay, thầy thuộc về em rồi."
Nhìn thấy gương mặt Tống Trì dần đỏ lên, Thanh Thanh mỉm cười đầy hài lòng, rồi xoay người đi về phía phòng tắm, để lại anh với trái tim đang đập thình thịch.
Tống Trì cố gắng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi bắt đầu sắp xếp đồ trong thùng. Dù vậy, khóe môi anh không thể ngăn lại mà khẽ cong lên, niềm hạnh phúc ánh lên trong mắt.
Vài phút sau, khi Tổng Trì vừa định nghỉ tay, trong phòng tắm đột ngột vang lên tiếng hét, khiến anh giật mình.
Anh lập tức chạy đến, lo lắng gõ cửa.
"Thanh Thanh, em không sao chứ?"
Bên trong, giọng Thanh Thanh có hơi run rẩy, ngập ngừng trả lời.
"T-Thầy Tống... Thầy có sợ gián không?"
Tống Trì thoáng khựng lại trước câu hỏi bất ngờ. Anh nén cười, gõ nhẹ vào cửa một lần nữa, giọng trấn an.
"Không, thầy không sợ gián. Em bình tĩnh, để thầy vào xem."
Bên trong yên lặng vài giây, lạch cạch một tiếng, cửa phòng tắm bật mở. Thanh Thanh cả người ướt sũng lao ra, bất ngờ nhảy lên ôm chặt Tống Trì. Anh vội vàng đỡ cô để cô không bị ngã.
Cảm giác ướt át từ Thanh Thanh dần thấm qua bộ đồ của anh, khiến anh cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, khẽ trấn an.
"Để thầy đuổi nó đi."
Thế nhưng Thanh Thanh vẫn bám chặt lấy anh, không dám bước xuống, hai tay càng siết chặt hơn.
Tống Trì mỉm cười đầy bất đắc dĩ, đành ôm cả cô đi vào phòng tắm để xử lý con gián. Cô cũng nhẹ cân nên anh gần như chẳng gặp khó khăn gì khi vừa ôm cô vừa hành động.
Trước đây, bảo bối từng dạy Thanh Thanh kỹ năng ném bách phát bách trúng, nhưng mãi cô vẫn chưa có cơ hội thực hành. Vừa rồi, cô đã định sẽ thử nghiệm, nhưng con gián đột nhiên bay lên khiến cô hoảng sợ, kết quả là giờ cả người ướt sũng thế này.
Thanh Thanh ôm chặt Tống Trì, mặt cúi gằm vào vai anh, như thể không muốn anh nhìn thấy vẻ xấu hổ trên gương mặt mình.
Tống Trì cảm nhận được cô có chút run rẩy, liền nhẹ nhàng dỗ dành.
"Thầy đã đuổi con gián đi rồi, không sao đâu."
Như sợ anh sẽ trêu chọc, Thanh Thanh vội nói, giọng có chút lắp bắp.
"K-không phải em sợ đâu nhé, chỉ tại nó bay lên thôi!"
"Um, thầy biết rồi. Là do nó đột nhiên bay lên, làm em bất ngờ thôi, đúng không?"
Thanh Thanh bất giác ôm chặt lấy anh hơn, như thể muốn giấu đi sự ngượng ngùng của mình. Mặt cô vẫn nép vào vai anh, cảm giác xấu hổ lan tỏa không ngừng, lòng thầm than.
'Mất mặt quá đi!'
Tống Trì khẽ mỉm cười, dịu dàng vỗ nhẹ vào vai cô, như để xua tan đi chút ngại ngùng ấy.
Lúc này, Tổng Trì mới chú ý đến cả hai đều đang trong tình trạng quần áo ướt sũng.
"Thanh Thanh, em mau đi tắm trước đi. Cứ để như vậy dễ bị cảm lắm."
Thanh Thanh cố gắng lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi, đôi mắt tinh nghịch nhìn thẳng vào anh, nở nụ cười trêu trọc.
"Thầy Tống cũng ướt rồi. Vậy... thầy có muốn tắm chung không?"
Chưa kịp để anh phản ứng, cô đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh, khiến câu trả lời của anh bị ngắt lại trong nhịp đập rộn ràng.
Nụ hôn của Thanh Thanh khiến Tống Trì trong một thoáng chao đảo. Không chút do dự, anh bước đến đặt cô ngồi lên bồn rửa mặt, hai tay chống hai bên hông cô, ánh mắt nhìn cô đong đầy sự dịu dàng pha chút trêu chọc.
Thanh Thanh khẽ nới lỏng cánh tay đang vòng qua cổ anh, nhưng cũng không hề buông ra. Cô dựa vào gương, đôi mắt ánh lên nét khiêu khích, rồi bất ngờ kéo anh sát lại, tiếp tục cuốn anh vào một nụ hôn dài, say đắm triền miên.
Nụ hôn vừa dứt, Tống Trì vẫn còn thở gấp, ánh mắt phản chiếu rõ ràng hình ảnh Thanh Thanh trước mặt, vừa gần gũi vừa mê hoặc.
"Thầy dám không?"
Giọng cô vang lên đầy thách thức, còn tay thì không yên phận chậm rãi lướt qua ngực anh. Cảm giác ấm áp len lỏi qua từng thớ vải, như thể mỗi cái chạm đều cố tình khơi dậy sự rung động trong anh.
Tống Trì khẽ nhìn xuống, thoáng thấy lớp nội y lấp ló sau lớp áo trắng ướt sũng của cô, mặt anh lập tức đỏ bừng, giật mình quay đi, cố che giấu sự bối rối.
Thế nhưng hình ảnh lướt qua của cô sớm đã khắc sâu vào tâm trí, để lại một cảm giác khó có thể phai nhòa.
Nhìn phản ứng của Tống Trì, Thanh Thanh nhếch môi đầy đắc ý. Cô kéo anh lại gần hơn, bắt anh nhìn thẳng vào mình.
"Có đẹp không?"
Cô hỏi, giọng khẽ nhưng mang theo sự thách thức.
Tống Trì hít một hơi thật sâu, lúng túng đáp lời, mắt hơi dao động.
"Em... biết rõ câu trả lời rồi mà.".
Thanh Thanh bật cười khẽ, đôi mắt long lanh ánh lên niềm vui thích, nhưng cũng không giấu được sự tinh nghịch.
"Vậy thì... cứ thoải mái mà thưởng thức."
Tống Trì hơi ngượng ngùng, nhưng lại không thể rời mắt khỏi ánh mắt đầy khiêu khích của Thanh Thanh. Cảm giác bối rối trong anh càng lúc càng tăng, nhưng anh không thể khước từ sự gần gũi này.
Cuối cùng, không kiềm chế được nữa, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, chậm rãi nhưng đầy sự âu yếm, như thể muốn ghi lại khoảnh khắc này mãi mãi.
"Vậy thì... cứ thoải mái mà thưởng thức.
Tống Trì hơi ngượng ngùng, nhưng lại không thể rời mắt khỏi ánh mắt đầy khiêu khích của Thanh Thanh. Cảm giác bối rối trong anh càng lúc càng tăng, nhưng anh không thể khước từ sự gần gũi này.
Cuối cùng, không kiềm chế được nữa, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, chậm rãi nhưng đầy sự âu yếm, như thể muốn ghi lại khoảnh khắc này mãi mãi.
Thanh Thanh không hề phản kháng, ngược lại, cô khẽ mỉm cười, đón nhận nụ hôn ấy với sự hài lòng, đôi tay vòng qua cổ anh, kéo anh gần hơn.
Nhưng sau cùng, Thanh Thanh là người bắt đầu, cũng là người kết thúc.
"Thầy Tống, chơi đùa như thế đủ rồi, em muốn đi tắm."
Tống Trì ngẩn ngơ nhìn cô, mặt anh hơi ửng đỏ, giọng đầy trêu ghẹo.
"Không phải em muốn tắm chung sao? Sao thế? Hối hận rồi?"
Tống Trì đột ngột thay đổi thế chủ động, khiến Thanh Thanh hơi ngỡ ngàng một chút. Nhưng không để anh đắc ý lâu, cô ngay lập tức đưa tay cởi từng chiếc cúc áo trên người mình.
"Sao có thể chứ. Thầy không ngại, việc gì em phải ngại?"
Động tác của cô khiến Tống Trì sững người, anh vội nắm lấy tay cô, mặt đỏ bừng quay đi, hơi bối rối.
"Em... em làm gì thế?"
Thanh Thanh nhìn Tống Trì, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh như có ý nhắc nhở anh về tình huống hiện tại.
Cô tiếp tục làm động tác của mình, nhưng không vội mà vẫn giữ được sự kiêu kỳ và quyến rũ.
"Thầy Tống, em chỉ làm những gì thầy muốn thôi mà."
Cô nói với giọng đầy mê hoặc, nhưng ánh mắt lại như đang thử thách anh.
Tống Trì cảm thấy trái tim mình như bị nghẹn lại, dù đã cố gắng tránh ánh mắt ấy, nhưng sự kiên quyết của Thanh Thanh lại khiến anh không thể thoát khỏi. Cảm giác ngại ngùng nhưng lại bị cuốn theo những gì cô đang làm khiến anh khó có thể phản ứng.
Cuối cùng anh chỉ có thể hít một hơi thật sâu, giữ chặt tay cô, giọng đầy mơ hồ nhưng cũng không thiếu sự kiên quyết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]