🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Hữu cười khẩy, vẻ mặt đắc chí khi thấy Tống Trì lúng túng.

"Có hay không, thầy cũng không trả lời được? Xem ra, thầy Tống đây cũng chả phải là người nghiêm chỉnh gì."

Những lời nói của Lý Hữu tựa như lưỡi dao sắc bén, từng từ ngấm vào lòng Tống Trì, khiến anh nghẹn thở. Đôi vai anh khẽ run, ánh mắt mọi người như một áp lực vô hình đè nặng lên anh, buộc anh phải đối mặt.

Nhưng sự xấu hổ và tội lỗi cuộn trào trong lòng khiến anh không cách nào ngẩng đầu lên, chỉ có thể im lặng, như thể mọi sức lực đã bị rút cạn.

Thanh Thanh siết chặt tay, ánh mắt đầy tức giận nhìn Lý Hữu.

"Thầy Lý, thầy không có quyền chỉ trích thầy Tống."

Giọng cô sắc bén, từng từ như một mũi dao nhắm thẳng vào đối phương.

"Thầy chỉ đang làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Nếu không có gì đúng đắn để nói, thì tốt nhất là nên im lặng."

Thanh Thanh dừng lại, ánh mắt không hề dao động, tiếp tục lên tiếng, giọng nói tràn đầy sự bảo vệ dành cho

Tống Trì.

"Thầy Tống là một người nghiêm túc và có trách nhiệm. Còn thầy thì sao? Chỉ đang mạo hiểm danh tiếng của mình vì một trò đùa hèn hạ."

Lý Hữu tức giận đến mức cả cơ thể như căng ra, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy căm ghét, nhưng từng lời nói của

Thanh Thanh như cái gai cắm sâu vào lòng tự tôn của anh ta, khiến anh không thể phản bác.

Anh ta đứng đó, đôi tay siết chặt, từng khớp ngón tay trắng bệch, nhưng lời nào cũng nghẹn lại nơi cổ họng, không thế thốt ra.

Cả căn phòng rơi vào im lặng đáng sợ. Không khí như đông đặc lại, sự căng thẳng lan tỏa trong từng ánh mắt.

Mọi người không chỉ cảm nhận được cơn giận dữ bất lực của Lý Hữu mà còn nhận ra sự sắc sảo, mạnh mẽ đến đáng sợ của Thanh Thanh.

Cô đứng đó, ung dung đối mặt với sự thù hằn, ánh mắt lạnh lùng nhưng tự tin, như thể tuyên bố rằng bất kỳ ai cũng không thể khiến cô khuất phục.

Tống Trì cảm nhận được sự ủng hộ từ Thanh Thanh, lòng anh tràn đầy biết ơn. Anh không muốn để mọi thứ đi quá xa, nhưng cũng không thể để nữ sinh và Lý Hữu tiếp tục như vậy.

"Toi... toi se khong im lang nua."

Anh nói, quyết tâm dần trở lại trong giọng nói.

"Chúng tôi chưa từng làm điều gì sai, và tôi sẽ không để ai bôi nhọ danh tiếng của mình hay của Thanh Thanh."

Nữ sinh không thể che giấu sự phấn khích. Cô ta nhìn về phía Tống Trì, hùng hồn tiếp tục.

"Thầy Tống, thầy vì bảo vệ cậu ta mà có thể làm tới mức này sao? Thầy không định thừa nhận sự thật à?"'

Thanh Thanh liếc mắt nhìn nữ sinh, nụ cười của cô chứa đầy khiêu khích.

"Sự thật mà cậu nói rốt cuộc là gì thế? Ngoài việc hôn ra, thì có làm gì quá đáng lắm sao?"



Câu nói này như một mũi tên sắc bén, vừa mang ý thừa nhận vừa chất chứa sự thách thức ngạo nghễ. Nhưng ngay sau đó, câu hỏi ngược lại từ cô tựa như đòn phản công không ngờ tới, khiến nữ sinh đối diện sững người, không thốt lên được lời nào.

"Cậu... cậu đã làm gì sau đó ai mà biết được chứ? Nhưng chẳng phải cậu cũng đã thừa nhận cậu và thầy Tống có mờ ám sao?"

Nữ sinh quay sang nhìn mọi người, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy đắc ý.

"Các thầy cô đều nghe rõ rồi chứ? Chính cậu ấy thừa nhận mà!"

Giọng nói của cô ta vang lên, tựa như một mũi dao nhọn xé tan bầu không khí yên lặng. Trong khoảnh khắc, sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tống Trì, từng ánh nhìn như nặng nề hơn, chờ đợi phản ứng từ anh.

Nỗi bức bối trong lòng Tống Trì dâng lên, anh không thể để mình trở thành một con mồi dễ dàng như vậy.

"Lời nói của em không thể tạo ra sự thật."

Tống Trì lạnh lùng đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Chúng tôi không có gì ngoài một mối quan hệ giáo viên học sinh bình thường. Còn về những gì em đã nói, hãy xem như đó là sự ghen tị và hiểu lầm."

Ánh mắt nữ sinh lập tức tối sầm, sự giận dữ trào dâng không che giấu.

"Thầy không thể nói dối mãi được đâu!"

Thanh Thanh quay lại, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn bình thản.

"Cậu thật sự nghĩ rằng mọi người ở đây sẽ tin những lời không có chứng cứ của cậu sao?"

Giọng cô chắc nịch, từng từ tựa như mũi tên nhắm thẳng vào đối phương.

"Ai cũng thấy rõ cậu đang cố tình bịa đặt, chỉ để hạ thấp tôi và thầy Tống. Nhưng tiếc thay, hành động đó chỉ làm cậu trở nên đáng thương hơn mà thôi."

Mọi người xung quanh bắt đầu thì thầm, bầu không khí căng thẳng trở lại. Thanh Thanh đã mở ra một cánh cửa cho sự thật, nhưng liệu có ai dám bước vào? Tất cả đều chờ xem sự việc sẽ diễn biến như thế nào, khi mà hai bên đều không chịu lùi bước.

Nữ sinh giận dữ đến mức không kiềm chế được, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy căm phẫn như muốn thiêu đốt mọi thứ trước mặt.

"Cậu đã thừa nhận rồi còn gì? Nhưng như vậy thì sao?"

Giọng cô ta run lên, không phải vì sợ hãi, mà vì sự thất bại khiến lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng. Cô cắn chặt môi, đôi tay siết lại, cảm giác như mọi nỗ lực dồn ép đối phương cuối cùng chỉ đổi lấy sự bẽ bàng và vô nghĩa.

Cô hất cằm lên, cố giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng.

"Cậu nghĩ mình thắng à? Đừng mơ!"

"Dù cậu có nói gì, chẳng ai tin vào lời cậu đâu."

Thanh Thanh khẽ nhếch môi, đôi mắt sắc bén nhìn thăng vào nữ sinh, giọng nói đầy tự tin và kiêu hãnh, như thể mỗi từ cô thốt ra đều là lưỡi dao sắc bén.

"Cậu có thể thuyết phục bản thân rằng mình là nạn nhân, nhưng cuối cùng, cậu chỉ đang thể hiện sự ghen tị mà thôi."



Những lời nói đó như một đòn chí mạng, đánh thẳng vào lòng tự tôn của nữ sinh, khiến cô ta chết lặng trong vài giây, không thốt nên lời.

Sự thật là, những lời cáo buộc mà nữ sinh đưa ra không thể lay chuyển được lòng tin của mọi người đối với Thanh Thanh và Tống Trì.

Họ đã nhìn thấy những mối quan hệ mạnh mẽ, sự tôn trọng mà Tống Trì dành cho học sinh, và đó là thứ mà không một lời nói ác ý nào có thể xóa nhòa được.

"Cậu không hiểu gì cả!"

Nữ sinh tức giận đến mức gần như mất kiểm soát, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao muốn cắt đứt mọi thứ trước mặt.

"Cậu nghĩ cậu có thể mãi mãi đứng trên đỉnh cao và coi thường người khác sao?"

Thanh Thanh không hề nao núng, đôi mắt sáng rực như ánh thép, từng chữ cô thốt ra đều mang theo sự bình thản đến lạnh lùng.

"Đúng, tôi có thể đứng trên đỉnh cao..."

Cô dừng lại, nụ cười nhạt đầy tự tin nở trên môi.

"Nếu đó là nơi tôi xứng đáng."

Cô nghiêng đầu, ánh nhìn khẽ lướt qua nữ sinh như đánh giá một kẻ thua cuộc.

"Còn cậu?"

Giọng nói của cô trầm xuống, vừa sắc bén vừa thản nhiên.

"Cậu chỉ đang cố gắng kéo tôi xuống mà thôi. Thật đáng thương."

Những lời nói ấy như tạt thẳng gáo nước lạnh vào sự tự cao của đối phương, khiến bầu không khí xung quanh càng thêm căng thăng.

Ánh mắt cô lướt qua những người xung quanh, thấy họ đang lắng nghe, chờ đợi sự bùng nổ của sự thật. Một cảm giác hưng phấn dâng trào trong lòng.

Thanh Thanh hài lòng nhìn nữ sinh trước mặt, cảm giác như đang thưởng thức một màn kịch thú vị. Cô thích xem cách nữ sinh cố gắng vùng vầy như một con cá mắc cạn, biết rõ rằng mọi lời nói của mình đang rơi vào khoảng không vô nghĩa.

Dù cô có nói thật đi chăng nữa thì đã sao? Ai dám tin vào lời cô?

Nụ cười trên gương mặt Thanh Thanh càng sâu hơn, khiến nữ sinh cảm thấy lạnh gáy, như thể có hàng trăm ánh mắt đang chĩa vào mình.

"Cau... cau.."

Nữ sinh lắp bắp, mặt mày tái xanh, không thể thốt ra một lời nào. Cô ta nhìn quanh, thấy mọi ánh mắt đều dồn vào mình, và sự tức giận của cô ta không còn sức mạnh.

Cuối cùng, khi không chịu nổi áp lực, nữ sinh ngã xuống sàn, khiến mọi người xung quanh phải hốt hoảng.

Thanh Thanh nhìn cô ta nằm bất động, một cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong lòng. Không chỉ đơn giản là một chiến thắng, mà còn là sự khẳng định về quyền lực của mình trong cuộc chơi này.

Cô quay sang Tống Trì, khẽ thì thầm vào tai anh, ánh mắt đầy tự tin.

"Thầy thấy chưa? Mọi thứ chỉ là một trò chơi, mà em sẽ luôn là người chiến thắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.