🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng Lý Hữu đâu dễ lùi bước, lần này anh ta nắm chắt phần thắng trong tay.

"Cảm thấy mất mặt sao? Chuyện thầy Tống đây mờ ám với học sinh đâu phải chỉ mình tôi thấy"

Lý Hữu cười khẩy, nụ cười đầy đắc thắng làm Tống Trì cảm thấy như có một sức nặng đè lên ngực. Anh ta ngưng lại, ánh mắt dồn dập vào Tống Trì, rồi bất ngờ gọi một học sinh khác vào.

Cánh cửa mở ra, một nữ sinh cúi đầu bước vào, nhưng ngay khi ánh mắt cô thoáng lướt qua Thanh Thanh, vẻ mặt liền biến đổi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ý tứ rồi rất nhanh thu lại.

"Em cũng là nhân chứng."

Nữ sinh bắt đầu, giọng điệu dường như đã được chuẩn bị từ trước.

"Hôm qua, em có thấy thầy Tống cùng học sinh bên trong... đã hôn nhau.."

Nữ sinh không nói thẳng tên, nhưng ánh mắt cô lại ẩn ý nhìn Thanh Thanh vài lần, như thể muốn khẳng định điều gì đó.

Cả phòng như lặng đi, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Tống Trì sững người, tim như lệch đi một nhịp. Những lời nói vu khống từ Lý Hữu và ánh mắt đầy ẩn ý của nữ sinh kia chẳng khác gì một đòn chí mạng.

Hiệu trưởng nhìn cả hai, sắc mặt ông tối lại, ánh mắt nghiêm nghị hẳn. Căn phòng như lặng đi, chỉ còn lại bầu không khí căng thẳng đè nặng giữa mọi người.

Thanh Thanh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng khó tả. Cô nhìn thẳng vào nữ sinh, nụ cười nhạt thoáng qua.

"Nhân chứng? Cậu tận mắt nhìn thấy hay là khẽ liếc qua?"

Thanh Thanh mỉm cười đầy giễu cợt.

"Chẳng lẽ cậu không còn bằng chứng nào rõ ràng hơn một cái liếc mắt sao?"

Nữ sinh thoáng chột dạ, nhưng cố giữ vẻ mặt bình thản, đáp trả bằng giọng điệu sắc bén.

"Em không cần bằng chứng rõ hơn. Những gì em thấy đã đủ để chứng minh rồi."

Tống Trì nhìn Thanh Thanh, lòng trào lên một cảm giác bứt rứt xen lẫn xót xa.

Anh hít sâu một hơi, rồi tiến một bước về phía nữ sinh, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát.

"Cảm ơn em đã có mặt để làm chứng hôm nay. Nhưng nếu em thực sự tận mắt chứng kiến chuyện đó, thầy nghĩ rằng sẽ không khó gì để nhớ được địa điểm cụ thể và thời gian chính xác, đúng không?"

Nữ sinh thoáng lúng túng, ánh mắt khẽ dao động. Cô ấp úng vài giây, rồi lập tức quay mặt đi, không dám đối diện với anh.

Nữ sinh lúc đó chỉ tò mò về việc Tống Trì bị mấy nam sinh trói rồi đem nhốt trong nhà kho, nên mới đi xem. Nhưng khi thấy Thanh Thanh và anh hôn nhau, cô đã tức giận đến mức chạy đi ngay sau đó. Thực ra, cô không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Nghe Tống Trì hỏi, nữ sinh hơi ấp úng, cảm giác lúng túng lộ rõ trên gương mặt. Cô ghét Thanh Thanh vì đã chiếm lấy thầy Tống, người mà cô thầm thích từ lâu, nhưng trong thâm tâm, cô không muốn hủy hoại sự nghiệp của anh.

Cô cắn môi, ánh mắt thoáng hiện sự ghen ghét khi liếc nhìn Thanh Thanh, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, trả lời một cách mập mờ.

"Em... không nhớ rõ."

Giọng cô lấp lửng, nhưng nỗi căm ghét lẫn sự ghen tị vẫn hiện rõ trên nét mặt. Tống Trì nhận ra sự mâu thuẫn trong lời nói của cô, trái tim anh đập mạnh hơn khi nhìn vào ánh mắt đầy phức tạp của nữ sinh đó.

Thanh Thanh nhận thấy sự ngập ngừng của cô, mỉm cười khinh thường.

"Cậu không nhớ rõ, nhưng lại rất hăng hái trong việc tố cáo người khác. Thật thú vị!"



Ánh mắt của Thanh Thanh lướt qua Lý Hữu, như thể đang cười vào câu

chuyện anh cố gắng dựng lên, khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Tống Trì đứng giữa, cảm thấy nỗi lo lắng và bức xúc cùng lúc ập đến.

Nữ sinh tức giận cắn chặt môi, không thể chấp nhận rằng mọi chuyện lại diễn ra như vậy.

Rõ ràng chuyện xảy ra giữa Thanh Thanh và Tống Trì là thật, nhưng Thanh Thanh lại khéo léo dẫn dắt mọi người rằng cô và anh mới là người bị hại, khiến cô cảm thấy như mình bị xô đẩy vào thế bất lợi.

"Cậu nghĩ cậu có thể dễ dàng lừa mọi người sao?"

Nữ sinh bùng nổ, ánh mắt đầy căm phẫn.

"Tôi đã thấy mọi thứ rõ ràng. Đừng có nghĩ cậu là nạn nhân trong chuyện này!"

Thanh Thanh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng nụ cười của cô lại toát lên sự chế giễu.

"Cậu chỉ là một người ngoài cuộc, nhưng lại muốn đóng vai chính trong câu chuyện này? Thật đáng thương."

Câu nói của Thanh Thanh như một cú đòn mạnh, khiến nữ sinh không biết đáp lại thế nào. Cảm giác ghen tị và bức xúc chồng chất, nhưng cô không thể lên tiếng thêm, chỉ biết lặng lẽ đứng đó, trừng mắt nhìn.

Tống Trì đứng giữa, cảm thấy tình thế càng lúc càng trở nên khó xử.

Nữ sinh nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên như được tiếp thêm sức mạnh, nhếch môi đầy khiêu khích.

"Hừ, mạnh miệng như vậy còn không phải vì cậu dựa vào Doãn Thu sao? Ở đây ngông cuồng cái gì?"

Câu nói của cô như một mũi tên, muốn đâm thẳng vào điểm yếu của Thanh Thanh.

Nữ sinh trước khi đến làm chứng đã từng điều tra qua thân thế của Thanh Thanh, lo sợ rằng mình sẽ đắc tội với một nhà giàu nào đó. Tuy nhiên, hồ sơ về Thanh Thanh lại trống rỗng, như thể cô chưa từng tồn tại trong suốt mấy năm qua. Điều này càng khiến nữ sinh thêm nghi hoặc.

'Tại sao bọn họ lại sợ Thanh Thanh?

Nhưng khi lướt mắt tới dòng chữ 'có mối quan hệ đặc biệt với Doãn Thu, con gái nhà họ Doãn, cô bỗng hiểu ra.

'Ra là vậy! Vì có người chống lưng sao?

Ánh mắt nữ sinh đầy thách thức nhìn Thanh Thanh, như thể đang đặt cược mọi thứ vào việc vạch trần bí mật của cô.

"Cậu có biết không, sự nghiệp của thầy Tống đang bị đe dọa. Cậu nghĩ chỉ với chút quyền lực của Doãn Thu, cậu có thể cứu vớt tất cả sao?"

Một nụ cười mỉa mai hiện lên trên môi Thanh Thanh.

"Cậu đang lo lắng cho sự nghiệp của thầy Tống à? Tôi nghĩ cậu nên lo cho bản thân mình trước thì hơn."

Nữ sinh tức giận, nhưng không thể tìm ra lý lẽ phản biện. Trong lòng cô bỗng nảy sinh cảm giác lo sợ.

Những mối quan hệ phức tạp mà Thanh Thanh nắm giữ khiến cô cảm thấy bất an. Tất cả những gì cô nghĩ rằng mình biết về Thanh Thanh có thể chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm.

Thanh Thanh nhìn thẳng vào nữ sinh, không chút lo sợ, nhếch môi cười lạnh.

"Cậu vừa nói gì ta? Nói tôi dựa vào Doãn Thu?"



Giọng điệu của cô mang theo sự chế nhạo, khiến không khí trong phòng càng trở nên căng thẳng.

"Dù tôi có dựa vào Doãn Thu thì đã sao? Cậu có ai để dựa vào không?"

Nữ sinh tức giận, cảm giác bị châm chọc khiến cô không thể ngồi yên.

"Tôi không cần ai cả! Tôi đứng vững trên đôi chân của mình!"

"Đứng vững? Vậy mà còn phải làm chứng với những lời dối trá không rõ ràng như thế này sao?"

Thanh Thanh tiếp tục, ánh mắt sáng quắc như lửa.

"Cậu chỉ là một con cờ trong trò chơi này. Đừng nghĩ rằng chỉ vì cậu có chút thông tin mà có thể hạ gục tôi hay thầy Tống"

Ánh mắt nữ sinh loang loáng, cô có thể cảm nhận được sự tự tin của Thanh Thanh đang dần khiến mình chao đảo.

"Tôi... tôi chỉ đang nói sự thật!"

"Thật?"

Thanh Thanh nhướn mày, đôi môi khẽ nhếch lên.

"Nếu đó là sự thật, thì tại sao cậu lại sợ hãi khi không thể kể lại những gì đã xảy ra? Có phải cậu đang muốn bảo vệ bản thân khỏi những rắc rối do chính mình gây ra không?"

Cảm giác hoang mang ập đến, nữ sinh ngập ngừng, không biết nên nói gì tiếp theo. Thanh Thanh như một con sư tử, mạnh mẽ và kiêu hãnh, khiến cô không thể không nghĩ đến việc liệu mình có đang đứng ở phía sai hay không.

"Thanh Thanh... đừng tưởng cậu có Doãn Thu ở sau thì có thể đảo đen thành trång."

Nữ sinh nhìn thẳng vào Tống Trì, như thể đang tìm kiếm sức mạnh từ anh.

"Thầy Tống, thầy nói đi, thầy và cậu ấy có phải đã làm chuyện mờ ám hay không?"

Giọng cô ta đã mất đi sự e ngại, thay vào đó là sự thách thức. Cô muốn đặt Tống Trì lên lò lửa, xem liệu anh sẽ chọn nói thật hay tiếp tục dối trá như Thanh Thanh.

Tống Trì cảm thấy tim mình đập mạnh. Anh ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy lo lắng khi nhìn về phía Thanh Thanh. Mọi chuyện bỗng chốc trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

"Em..."

Anh bắt đầu, nhưng không thể thốt lên điều gì. Áp lực từ cả hai phía khiến anh cảm thấy như bị kẹt giữa hai ngọn lửa.

Thanh Thanh nhận ra sự chần chừ của Tống Trì, cô không để điều đó làm mình lung lay.

"Thầy Tống không cần phải trả lời câu hỏi này."

Cô ngắt lời, giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên quyết.

"Chúng ta đều biết rõ sự thật, và không cần phải bận tâm đến lời nói của một người không thể xác định chính xác những gì mình thấy"

Nữ sinh ngạc nhiên, không nghĩ rằng Thanh Thanh lại có thể mạnh mẽ như vậy trong tình huống này.

"Cậu nghĩ mình có thể che giấu được mọi thứ sao? Thầy Tống có thật sự là người mà cậu nghĩ không? Tôi sẽ không để cậu dùng những mánh khóe này qua mặt mọi người đâu.

Tất cả những ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Tống Trì, khiến anh cảm thấy như mọi quyết định của mình đang bị phơi bày ra trước ánh sáng.

Anh phải chọn, giữa việc bảo vệ bản thân hay đứng về phía Thanh Thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.