Nữ sinh được đưa đi, Thanh Thanh lập tức quay sang nhìn Lý Hữu, giọng điệu đầy thách thức.
"Thầy Lý, muốn tiếp tục không?"
Lý Hữu hơi chững lại, nhưng không có ý định rút lui. Ánh mắt anh ta lướt qua Tống Trì, nụ cười đầy vẻ tự tin.
"Được, vậy thầy Tống có thể cho tôi và mọi người biết, tại sao hai người lại hôn nhau trong đó không?"
Câu hỏi đột ngột khiến Tống Trì sững lại. Anh quay sang nhìn Thanh Thanh, chỉ thấy cô đang khoanh tay nhìn anh với ánh mắt như đang xem kịch, khoé miệng thoáng nét cười nhàn nhạt, tựa như mọi chuyện không liên quan đến mình. Tim anh bất giác đập nhanh một nhịp.
Sự im lặng của Tống Trì chỉ khiến nụ cười của Lý Hữu thêm phần đắc thắng. Anh ta lại lên tiếng, giọng đầy mỉa mai.
"Thầy Tống, thầy còn có điều gì giấu mọi người sao?"
Tống Trì hít sâu một hơi, ánh mắt dứt khoát nhìn thẳng vào Lý Hữu, giọng anh kiên định đến mức khiến mọi người không khỏi bất ngờ.
"Phải, tôi thừa nhận... Tôi thích Thanh Thanh."
Lời tỏ tình bất ngờ của Tống Trì vang lên khiến cả căn phòng chấn động. Thanh Thanh thoáng sững người, sự bất ngờ lướt qua ánh mắt trước khi cô kịp giấu nó đi.
Lời tỏ tình bất ngờ của Tống Trì khiến cả căn phòng rơi vào im lặng chết chóc. Không ai ngờ rằng anh lại thẳng thắn đến vậy. Thanh Thanh đứng sững, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc, xen lẫn chút bối rối, không ngờ câu chuyện lại có thể xoay chuyển theo hướng này.
Lý Hữu gần như nghẹn lời, nét mặt đắc ý ban nãy phút chốc tan biến, thay vào đó là vẻ bối rối, như thể anh ta không ngờ Tống Trì sẽ dám khẳng định tình cảm ngay trước mặt mọi người.
Tổng Trì quay sang nhìn Thanh Thanh, ánh mắt chân thành, không một chút do dự.
"Dù thầy là giáo viên và em là học sinh, nhưng những cảm xúc đó là thật. Thầy không định né tránh nữa."
Câu nói của anh như một mũi tên bắn thẳng vào không khí căng thẳng bao trùm căn phòng, khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào hai người họ. Thanh Thanh, sau một hồi bối rối, từ từ lấy lại bình tĩnh, nụ cười hiện lên nhẹ nhàng trên khóe môi.
"Vậy thầy Lý còn gì muốn hỏi nữa không?"
Cô nhướng mày nhìn anh ta, giọng đầy thách thức, tự tin như thể cô là người kiểm soát tình hình.
Lý Hữu khựng lại, môi mím chặt, ánh mắt chứa đầy sự khó chịu. Anh ta nhìn quanh, nhưng không tìm được thêm sự ủng hộ nào từ những người xung quanh, chỉ còn cách nghiến răng nén giận rồi lùi một bước.
"Vậy... vậy thì sao chứ? Dù có thích hay không thì Thanh Thanh vẫn là học sinh. Thầy Tống làm chuyện như thế, có phải đã vượt quá giới hạn rồi không?"
Lý Hữu nhìn Tống Trì, ánh mắt đầy ghen ghét và châm chọc.
Lời nói của Lý Hữu như đâm thẳng vào điểm yếu của Tống Trì, khiến anh thoáng bối rối, không tìm được lời nào để đáp trả.
Ngay lúc đó, Thanh Thanh tiền lên đứng trước mặt anh, chẳn ngang như một tấm lá chẵn. Cô nhếch môi, nụ cười sắc lạnh, ánh mắt khiêu khích nhìn Lý Hữu.
"Nếu thầy Lý đã nói thế, vậy thì em cũng muốn hỏi thầy một câu. Việc thầy lôi kéo nữ sinh khác vào khách sạn trước đây... điều đó chẳng phải cũng vượt quá giới hạn sao?"
Mắt Lý Hữu mở to, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn giận dữ, sững sờ nhìn Thanh Thanh. Anh ta không ngờ bí mật của mình lại bị cô phanh phui ngay tại đây.
Phản ứng bối rối của Lý Hữu không thoát khỏi ánh mắt của mọi người trong phòng. Hiệu trưởng hẳng giọng, đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào anh ta, giọng nói vang lên đầy uy quyền.
"Thầy Lý, chuyện này là thế nào? Những gì bạn học Thanh vừa nói, có đúng không?"
Lý Hữu cứng đờ người, ánh mắt lúng túng đảo quanh, không tìm được câu trả lời thích hợp. Anh ta vốn tự tin khi phơi bày chuyện giữa Tổng Trì và Thanh Thanh, nhưng không ngờ lại bị cô phản công một cách bất ngờ như vậy.
Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, và vẻ mặt đắc thắng ban nãy biến mất, thay vào đó là một chút hoảng sợ.
"Bằng... bằng chứng đâu?"
Lý Hữu lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy.
"Bằng chứng? Thầy nghĩ những việc thầy làm đều không có ai biết sao?"
Lời nói của Thanh Thanh như một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt mọi sự tự tin còn sót lại của Lý Hữu. Anh ta cố giữ vẻ cứng rắn, nhưng ánh mắt đầy lo âu đã phản bội anh trước mặt mọi người.
Hiệu trưởng nhìn Lý Hữu chằm chằm, giọng nói nghiêm nghị và lạnh lùng.
"Thầy Lý, những cáo buộc này không hề nhẹ. Tôi yêu cầu thầy phải có câu trả lời rõ ràng."
Lý Hữu lắp bắp một lúc, nhưng không thể nào biện minh được. Cuối cùng, anh ta chỉ cúi gằm mặt, lúng túng, nhận ra rằng mình không còn đường thoát.
Thanh Thanh nhìn Lý Hữu, nở một nụ cười lạnh lẽo.
"Em chỉ không muốn làm lớn chuyện, nhưng thầy lại cố chấp không buông tha cho bọn em. Vậy thì... em đành phải lôi thầy vào cuộc thôi."
Từng lời nói của Thanh Thanh như những nhát dao sắc bén, vạch trần từng lớp bí mật đen tối của Lý Hữu, khiến anh ta càng lúc càng mất kiểm soát.
Từ những hành động dơ bẩn cho đến những việc không bằng cầm thú, mỗi chi tiết Thanh Thanh nói ra đều khiến gương mặt anh ta tái mét, hoảng loạn đến mức đứng không vững.
Ánh mắt mọi người dần chuyển từ ngờ vực sang kinh tởm, họ nhìn Lý Hữu như thể đang đối diện với một con người hoàn toàn khác. Người giáo viên nghiêm chỉnh mà họ từng biết giờ đây lộ rõ bản chất thực sự đầy ghê tởm và ích kỷ.
Thanh Thanh dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt trắng bệch và run rẩy của Lý Hữu, không khỏi nhếch môi cười khẩy.
"Những gì em nói chỉ là một góc nhỏ thôi, so với bản chất thực sự của thầy Lý... còn kém xa, đúng không?"
Lý Hữu giật mình, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự run sợ.
"V-vậy thì sao? Thanh Thanh... em không có bằng chứng!"
"Bằng chứng?"
Thanh Thanh khẽ cười, đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc USB, lắc lắc trước mặt anh ta như để chọc tức. Nụ cười sắc lạnh của cô khiến Lý Hữu cảm thấy rợn người, không kìm được mà lùi lại, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng đã cuồng loạn.
"Thầy nghĩ em đến đây mà không chuẩn bị gì sao?"
Lý Hữu lúc này mất hết kiềm chế, trong giây phút hoảng loạn, anh ta nhào tới, toan giật lấy chiếc USB từ tay
Thanh Thanh. Nhưng cô nhanh chóng né sang một bên, ánh mắt đầy thách thức nhìn anh ta, nụ cười càng đắc ý hơn khi thấy anh ta bất lực.
Thanh Thanh đưa USB cho hiệu trưởng, ông ngay lập tức kết nối nó với máy tính. Toàn bộ văn phòng chìm trong im lặng căng thắng khi những hình ảnh và đoạn ghi âm lần lượt hiện lên trang chiếu, phơi bày tất cả những bằng chứng không thể chối cãi về hành vi đê hèn của Lý Hữu.
Lý Hữu không ngừng run rẩy, ánh mắt cuồng loạn nhìn vào màn hình nơi những hình ảnh và âm thanh phơi bày toàn bộ sự thật. Trong cơn hoảng loạn, anh ta gào lên, giọng nói đứt quãng, điên cuồng phủ nhận.
"Là giả... chắc chắn là giả! Những thứ đó... tất cả đều bịa đặt! Không phải tôi... không phải tôi!"
Càng nhìn thấy sự suy sụp của Lý Hữu, Thanh Thanh càng thêm vui sướng. Cô từng bước đến gần anh ta, ánh mắt lạnh lẽo, nụ cười mỉa mai đầy khiêu khích.
"Thầy Lý à... em đã cảnh báo từ trước rồi, nhưng thầy không nghe. Giờ thì trách ai?"
Những lời của Thanh Thanh như giọt nước tràn ly, hoàn toàn đẩy Lý Hữu vào vực thẳm của sự tuyệt vọng. Trong một phút mất kiểm soát, anh ta lao vào cô, gầm gừ như một con thú dữ, muốn giành lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Nhưng trước khi Lý Hữu kịp đến gần Thanh Thanh, Tống Trì đã kịp bước tới, kéo cô về phía sau, chắn trước mặt cô như một bức tường bảo vệ. Ánh mắt anh nghiêm nghị, đối diện với sự điên cuồng của Lý Hữu, không chút sợ hãi.
"Đủ rồi, thầy Lý!"
Giọng Tống Trì trầm thấp nhưng dứt khoát, kiên quyết ngăn anh ta lại, ánh mắt đầy sự quyết đoán.
Thấy Tống Trì đứng ra bảo vệ, Lý Hữu như thế bị kích động đến phát điên. Anh ta lao vào Tổng Trì, nắm đấm vung lên không chút kiềm chế. Từng cú đánh mạnh mẽ như trút hết cơn giận dữ và sự thất bại lên người anh.
Thanh Thanh thấy Tống Trì chịu đòn, không chút chần chừ tiến lên, kéo mạnh Lý Hữu ra và đá một cú mạnh vào bụng anh ta, khiến anh ta ngã gục, ôm bụng lăn lộn đau đớn trên sàn.
"Thầy phát điên rồi à?"
Giọng Thanh Thanh đầy sự phẫn nộ và khinh thường.
Cô quay lại, đỡ Tống Trì đứng dậy. Nhìn vết thương trên mặt anh, một tia lạnh lùng hiện lên trong mắt cô. Không kiềm chế được sự nóng giận, cô lại muốn đá thêm hai cái vào người Lý Hữu, nhưng Tống Trì nhanh tay ngăn cô lại.
"Đủ rồi, Thanh Thanh."
Giọng anh trầm ấm nhưng nghiêm nghị.
"Đừng để bản thân rơi vào bẫy của hắn."
Lý Hữu lúc này nằm quăn quại, đau đớn thở hồn hển, ánh mắt vừa căm phần vừa sợ hãi nhìn Thanh Thanh. Nhận ra bản thân đã hoàn toàn thất thế.
Thanh Thanh bĩu môi, giọng không giấu nổi sự bực bội.
"Những lúc thế này thầy thật sự rất đáng ghét đó!"
Cô nhn Tng Trí đi mắt thng cht xt khi thấy vt thưng trên mặt anh. C nhẹ nhng đặt tay lên vết thương, chạm vào với sự quan tâm dịu dàng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo khi quay sang nhìn Lý Hữu.
Sau đó, Thanh Thanh đứng thẳng người, hướng về phía hiệu trưởng, ánh mắt sắc bén.
"Từ những bằng chứng và hành động vừa rồi của thầy Lý, rõ ràng mọi lời em nói đều là sự thật. Hiệu trưởng, thầy định giải quyết chuyện này thế nào đây?
Hiệu trưởng sắc mặt trầm ngâm và nghiêm trọng, liếc qua Tống Trì rồi quay ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Hữu.
Giọng ông chắc nịch, không để lại chút lưỡng lự nào.
"Thầy Lý, là một giáo viên mà hành vi lại không thể chấp nhận được như thế, đây là sự bôi nhọ danh tiếng nhà trường. Thầy sẽ lập tức bị sa thải!"
Lý Hữu bàng hoàng, mặt cắt không còn giọt máu. Cảm giác tuyệt vọng và tức giận dâng lên, nhưng anh ta chẳng thể cất lời nào để biện hộ. Còn Thanh Thanh, cô khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng nét thỏa mãn khi nhìn thấy sự sụp đổ của kẻ từng muốn hại mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]