🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Tống Trì bước vào sân thượng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh. Tiếng cười đùa vang vọng, nhưng không có vẻ gì là vui vẻ. Cảm giác bất an thúc giục anh tiến về phía âm thanh đó.

Khi anh đến gần, khung cảnh hiện ra trước mắt khiến anh sững sờ. Thanh Thanh đứng giữa vòng vây của mấy nam sinh, gương mặt cô lạnh lùng như một vị vua đang ra lệnh, trong khi Lệ Thành bị giữ chặt, gương mặt cậu ta lộ rõ sự hoảng loạn và bất lực.

“Thanh Thanh, buông cậu ta ra!”

Tống Trì lên tiếng, giọng anh đầy sức nặng, như một lời cảnh cáo.

Thanh Thanh quay lại, ánh mắt cô thoáng chốc sáng lên, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ lạnh lùng.

Bị phát hiện rồi!

“Thầy Tống, bọn em chỉ đang chơi một chút thôi mà.”

“Chơi? Rốt cuộc em đang làm gì thế?”

Tống Trì bước lên một bước, cảm giác tức giận trong anh dâng cao.

“Đây không phải là cách cư xử của một học sinh.”

Những nam sinh bên cạnh Lệ Thành quay lại, bối rối khi thấy thầy giáo. Một trong số họ lên tiếng.

“Thầy Tống, chúng em chỉ đang đùa giỡn với cậu ta thôi!”

“Đùa giỡn? Đùa giỡn mà khiến một người phải sợ hãi như vậy sao?”

Tống Trì đáp, giọng điệu cứng rắn, nhưng ánh mắt đầy lo lắng hướng về Thanh Thanh, không chấp nhận sự bào chữa.

Thanh Thanh nhếch môi, một nụ cười ẩn chứa chút đắc ý.

“Thầy không thấy sao? Em là đang đả thông kinh mạch giúp cậu ấy.”

Tống Trì không thể tin vào những gì mình đang nghe. Mỗi từ cô nói như một nhát dao cắt vào tâm trí anh.

“Em đang đi quá xa rồi đấy, Thanh Thanh!”

Tống Trì tiến thêm một bước, cảm giác như một bức tường sụp đổ trước mặt. Anh không thể hiểu nổi tại sao cô lại trở nên như vậy.

Ký ức đẹp đẽ về cô gái ngọt ngào, dịu dàng mà anh từng biết giờ đây bỗng chốc tan biến. Tâm trí anh như dậy sóng, cảm xúc hỗn loạn.

'Đây có còn là Thanh Thanh mà anh biết không?'

Mỗi câu hỏi vang vọng trong lòng, nhưng không có lời nào thoát ra khỏi đôi môi anh.

Anh nhìn sâu vào đôi mắt của Thanh Thanh, nơi mà trước kia chỉ có sự ngây thơ giờ đây đã thay thế bằng ánh nhìn sắc lạnh.

Cảm giác thất vọng và đau lòng cuộn trào trong ngực, như một mảnh ghép chưa bao giờ trọn vẹn. Tống Trì nhận ra rằng, con người mà anh yêu quý và tin tưởng bây giờ đã trở thành một kẻ xa lạ.



“Buông cậu ấy ra, ngay lập tức!”

Lệ Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt cầu cứu nhìn Tống Trì, nhưng câu hỏi về sự can thiệp của thầy giáo lại càng khiến cậu ta thêm hoảng loạn.

Thanh Thanh dường như không cảm thấy chút nào sự đe dọa từ Tống Trì.

“Thầy Tống, đừng can thiệp vào việc của học sinh.”

Tống Trì nắm chặt tay, không thể đứng yên. Anh không chỉ phải bảo vệ Lệ Thành, mà còn phải tìm cách giúp Thanh Thanh quay trở về với chính mình.

"Nếu em không dừng lại, thầy sẽ phải báo cáo với hiệu trưởng về việc này."

Câu nói của Tống Trì như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, gây ra những gợn sóng không ngừng. Thanh Thanh chớp mắt, không rõ sự tức giận hay sự thích thú nào đang lấp ló trong ánh mắt cô.

“Thầy có muốn thử xem không?”

Cô mỉm cười, nhưng nụ cười đó lạnh lẽo như một cơn gió mùa đông.

Tống Trì cảm thấy như mình đang đứng giữa hai bờ vực. Anh muốn cứu Lệ Thành, nhưng không thể để Thanh Thanh rơi vào tình trạng càng tồi tệ hơn.

Tống Trì đứng yên một lúc, trong lòng rối bời. Sự giằng co hiện rõ trên gương mặt, nhưng đôi mắt anh vẫn tràn ngập đau đớn và thất vọng.

Thanh Thanh nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự thích thú khi thấy phản ứng của anh. Cô bước đến gần, một tay vòng qua eo anh, tay còn lại nâng cằm anh lên, đầu ngả sát bên, giọng nói vang lên đầy khiêu khích.

“Sao? Thấy cô học sinh ngoan ngoãn ngày nào giờ đánh người nên có chút không quen, hửm?”

Cô nhếch môi cười cợt, ánh mắt thách thức nhìn thẳng vào mắt anh.

“Nhưng biết sao đây? Em chính là như vậy đấy!”

Tống Trì không biết nên phản ứng ra sao trước hành động bất ngờ của Thanh Thanh. Cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ tay cô, như một cơn sóng lan khắp người khiến anh chợt giật mình.

Anh muốn vùng ra, nhưng đôi mắt sắc lạnh của Thanh Thanh giữ anh lại, nhấn chìm anh vào sự hỗn loạn.

Anh siết chặt tay, như cố giữ lấy chút lý trí cuối cùng, đôi mắt thoáng dao động nhưng rồi lại trở nên kiên quyết. Cảm giác bối rối đang vây lấy anh, nhưng anh biết không thể để nó chi phối.

Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói thấp xuống, từng từ như cố chạm tới phần con người mà anh từng quen thuộc.

“Thanh Thanh, em đang đi sai đường.”

Giọng anh trầm lắng, kiên định.

“Đây không phải là em mà thầy từng biết.”

Nụ cười trên môi Thanh Thanh càng sắc bén hơn, ánh mắt cô lóe lên tia lạnh lẽo. Cô buông tay khỏi eo anh nhưng vẫn giữ cái nhìn trêu chọc.



“Người mà thầy biết sao? Là giả đó.”

Cô quay lại phía Lệ Thành đang bị đám nam sinh khống chế, bước đến gần, nét mặt không chút do dự.

“Thầy xem đi.”

Cô nói với Tống Trì, giọng mềm mại nhưng đầy chất chứa.

“Đây chính là bản chất thật của em đấy!”

Tống Trì chỉ còn cách bước lên, đặt tay lên vai Thanh Thanh, cố kéo cô về thực tại.

“Thanh Thanh... mọi thứ có thể giải quyết theo cách khác mà.”

Thanh Thanh im lặng một lúc, rồi quay sang anh, ánh mắt như lóe lên chút giễu cợt.

“Cách khác? Vậy thầy nói đi, cách nào có thể cho em cảm giác vui vẻ như thế này?”

Cảm giác thất vọng lẫn tức giận dâng lên trong lòng Tống Trì. Anh nhìn cô, lòng không nén được niềm lo âu sâu sắc. Cô đã trở thành một ai đó mà anh không thể nhận ra nữa, và anh không biết liệu mình còn có thể giúp cô thoát khỏi vòng xoáy này hay không.

Tống Trì nhìn Thanh Thanh, ánh mắt kiên định và có chút thất vọng. Giọng anh trầm xuống, đầy lo lắng và nghiêm nghị.

“Thanh Thanh, em đang tự đánh mất chính mình chỉ vì những thứ phù phiếm, những cảm giác nhất thời. Em thông minh, mạnh mẽ, nhưng điều đó không có nghĩa là em có quyền chà đạp người khác."

"Nếu em không dừng lại, chính em sẽ là người bị hủy hoại, không phải ai khác.”

Lời nói đó vang lên trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua. Thanh Thanh bất giác sững lại, nét mặt thoáng chút bất ngờ trước sự nghiêm nghị từ Tống Trì.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt cô chuyển thành lạnh lẽo, rồi bật cười, tiếng cười thoáng vẻ khinh thường lẫn thích thú.

“Sao, thầy nghĩ thầy có thể giúp em bằng vài câu nói đó à?”

Cô nhìn thẳng vào mắt Tống Trì, đôi mắt sáng lên sự khiêu khích. Cô nhích lại gần anh, giọng rì rầm đầy mỉa mai.

“Nếu thầy muốn làm anh hùng cứu vớt một ai đó, chi bằng để em làm điều đó cho thầy trước đã!”

Ngay sau lời nói đầy ẩn ý, Thanh Thanh bất ngờ ra hiệu cho một nam sinh đứng gần. Hắn gật đầu, rồi tiến lên nhanh chóng, một cú đánh chính xác giáng vào gáy khiến Tống Trì choáng váng.

Anh ngã xuống sàn, tầm nhìn dần mờ đi, trước khi hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Khi Tống Trì tỉnh lại, anh thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ và tối, tay bị trói chặt. Hơi thở anh nặng nề, cố gắng định thần lại.

Xung quanh tỏa ra mùi ẩm mốc của nhà kho lâu ngày không được dọn dẹp, và bóng dáng quen thuộc đang đứng ngay trước mặt anh.

Cô đứng đó, gương mặt đắc ý và đôi mắt lóe lên sự tàn nhẫn đầy khiêu khích.

“Thế nào, anh hùng? Giờ thầy đã hiểu cảm giác bị giam cầm là như thế nào chưa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.