Khi Tống Trì bước vào sân thượng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh. Tiếng cười đùa vang vọng, nhưng không có vẻ gì là vui vẻ. Cảm giác bất an thúc giục anh tiến về phía âm thanh đó. 
Khi anh đến gần, khung cảnh hiện ra trước mắt khiến anh sững sờ. Thanh Thanh đứng giữa vòng vây của mấy nam sinh, gương mặt cô lạnh lùng như một vị vua đang ra lệnh, trong khi Lệ Thành bị giữ chặt, gương mặt cậu ta lộ rõ sự hoảng loạn và bất lực. 
“Thanh Thanh, buông cậu ta ra!” 
Tống Trì lên tiếng, giọng anh đầy sức nặng, như một lời cảnh cáo. 
Thanh Thanh quay lại, ánh mắt cô thoáng chốc sáng lên, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ lạnh lùng. 
Bị phát hiện rồi! 
“Thầy Tống, bọn em chỉ đang chơi một chút thôi mà.” 
“Chơi? Rốt cuộc em đang làm gì thế?” 
Tống Trì bước lên một bước, cảm giác tức giận trong anh dâng cao. 
“Đây không phải là cách cư xử của một học sinh.” 
Những nam sinh bên cạnh Lệ Thành quay lại, bối rối khi thấy thầy giáo. Một trong số họ lên tiếng. 
“Thầy Tống, chúng em chỉ đang đùa giỡn với cậu ta thôi!” 
“Đùa giỡn? Đùa giỡn mà khiến một người phải sợ hãi như vậy sao?” 
Tống Trì đáp, giọng điệu cứng rắn, nhưng ánh mắt đầy lo lắng hướng về Thanh Thanh, không chấp nhận sự bào chữa. 
Thanh Thanh nhếch môi, một nụ cười ẩn chứa chút đắc ý. 
“Thầy không thấy sao? Em là đang đả thông kinh mạch giúp cậu ấy.” 
Tống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-thanh-xuan/3738138/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.