Tống Trì nhìn Thanh Thanh, nét mặt vẫn giữ sự điềm tĩnh, nhưng ánh mắt anh không giấu nổi sự thất vọng. Anh thở dài, giọng trở nên trầm hẳn.
"Em thực sự muốn trở thành người như thế này sao? Một kẻ yếu đuối, chỉ biết dùng sức mạnh để che giấu những bất an trong lòng?"
Lời nói của anh như một cú tát vào lòng cô, khiến biểu cảm của cô thay đổi ngay lập tức. Cô căm ghét cách anh luôn duy trì sự bình thản, như thể không gì có thể làm anh dao động.
Trong không gian tối mịt của nhà kho, ánh sáng mỏng manh lọt qua khe cửa, chiếu lên hai người. Thanh Thanh đứng đối diện Tống Trì, ánh mắt đầy sự giận dữ và lạnh lẽo.
Anh bị trói chặt vào ghế, không thể cử động. Trước mặt cô, giờ đây không phải là người thầy điềm tĩnh thường ngày, mà là một người hoàn toàn bất lực, mắc kẹt trong cơn giận dữ của cô.
Thanh Thanh bước lại gần, từng bước đều toát lên sự thách thức. Cô cúi xuống, ánh mắt đầy lạnh lùng, rồi nhẹ nhàng nâng cằm Tống Trì lên, bắt anh phải đối diện với đôi mắt sắc bén của mình.
"Thầy nghĩ thầy hiểu em sao?"
Giọng cô lạnh lùng, nhưng cũng mang đầy sự mỉa mai, như muốn xuyên thủng lớp vỏ kiên cường của anh.
"Thầy không phải 'cậu ấy', nên thầy không có quyền phán xét em."
Tống Trì thở dài, sự điềm tĩnh trên gương mặt anh bắt đầu dần vỡ vụn. Ánh mắt anh chứa đựng sự lo lắng, như thể anh đang tìm cách để cứu cô ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-thanh-xuan/3738139/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.