Từ sau vụ bắt cóc, Thanh Thanh trở lại trường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nụ cười vẫn thường trực trên gương mặt, mọi thứ xung quanh vẫn như trước.
Nhưng với Tống Trì, mỗi khi anh nhắm mắt, hình ảnh Thanh Thanh đứng trước đám cháy dữ dội với ánh mắt lạnh lùng lại hiện về, khiến anh không khỏi lo lắng.
Những lần vô tình chạm mắt Thanh Thanh, anh cảm thấy lòng mình gợn lên sự bất an khó tả. Đôi mắt cô vẫn trong trẻo như mọi khi, nhưng dường như phía sau đó là một phần nào đó đã thay đổi, một góc khuất mà anh không thể chạm tới.
Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ấy, anh không khỏi có chút rung sợ. Thanh Thanh anh từng quen dường như đã biến mất, thay vào đó là một người mà anh không thể hiểu hết được.
Càng nghĩ, Tống Trì càng cảm thấy trái tim mình dằn vặt giữa sự lo lắng và sự tò mò.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên anh thấy sợ hãi, một nỗi sợ không rõ nguồn cơn, chỉ biết rằng nó bắt nguồn từ cô học trò đặc biệt trước mặt.
Thấy Doãn Thu vẫn vui vẻ cười đùa bên Thanh Thanh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, Tống Trì cũng yên tâm phần nào.
Có lẽ chỉ là anh suy nghĩ quá nhiều. Ánh mắt lạnh lùng mà anh nhìn thấy hôm đó có lẽ chỉ là phản ứng nhất thời trong tình huống hiểm nguy.
Nhìn hai cô học trò rộn ràng, tiếng cười của Doãn Thu khiến lòng anh nhẹ nhõm hơn. Thanh Thanh vẫn là cô học trò anh luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-thanh-xuan/3738136/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.