Tại căn nhà bỏ hoang giữa vùng ngoại ô vắng vẻ, Thanh Thanh ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, gần như mục nát.
Căn phòng phủ đầy bụi bặm và ánh sáng lờ mờ chỉ đủ để thấy bóng dáng của những vết loang lổ trên tường, khiến không khí càng thêm phần u ám.
Hai tay cô bị trói chặt, đôi mắt mờ mịt như vừa thoát khỏi cơn mê.
Tiếng bước chân nặng nề dội vang trong không gian im lặng. Từ bóng tối, vài tên đàn ông to lớn, gương mặt dữ tợn tiến lại gần. Chúng nhếch mép cười quái đản khi thấy Thanh Thanh tỉnh lại.
“Công chúa tiền triệu của chúng ta tỉnh rồi sao?”
Một tên lên tiếng, giọng nói đầy vẻ mỉa mai và chế giễu.
Thanh Thanh gắng gượng đưa mắt nhìn chúng, đều là những gương mặt hoàn toàn xa lạ, không phải bọn đòi nợ của Tống Trì. Ánh mắt cô lộ rõ sự kinh hoàng và một nỗi sợ hãi khó tả dần hiện rõ trên khuôn mặt.
"Mấy người là ai? Tôi có thù oán gì với mấy người sao?"
Giọng cô run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Đám người bật cười phá lên khi nghe câu hỏi của Thanh Thanh, tiếng cười của chúng vang vọng khắp căn phòng. Sự hoảng loạn của cô dường như càng làm chúng thêm phần hứng thú.
Một tên trong số đó bước lên trước, đôi mắt lạnh lùng nhưng khóe miệng lại cong lên đầy vẻ nhẫn tâm.
"Nhóc con, mày chẳng có thù oán gì với bọn tao cả. Bọn tao là người được thuê, làm theo lệnh. Có người đặc biệt muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-thanh-xuan/3738135/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.