Cả ngày hôm đó, Trương Tuệ An và Trì Châu quyết định ở lại trường cùng các bạn trong câu lạc bộ văn học bàn bạc kế hoạch cho đến trời sập tối anh ấy mới đưa cô về đến nhà.
Lúc Trương Tuệ An vừa xuống xe đã bắt gặp mẹ Cấn vừa đi dạo trở về.
Mẹ Cấn vui mừng gọi tên cô:
“An An, con về rồi sao?”
Cô giật mình nhìn lên mỉm cười, Trì Châu ở trong xe bước ra cúi đầu chào hỏi tự động giới thiệu bản thân:
“Dạ, chào bác ạ. Con là bạn của An An”
Mẹ Cấn mỉm cười gật đầu nhìn anh ấy, bà nhìn Trì Châu từ trên xuống âm thầm đánh giá sau đó mới đi tới quan tâm hỏi than hai người:
“Hai đứa đã ăn gì chưa?”
Trương Tuệ An lắc đầu, nũng nịu nói:
“Vẫn chưa mẹ à, con sắp đói chết đây.
Mẹ Cấn thở dài lắc đầu, quay sang nhìn Trì Châu ôn hòa hỏi:
“Còn con đã ăn gì chưa?”
Trì Châu khựng người, không nghĩ bà lại hỏi mình. Anh ấy ngại ngùng, gãi đầu cười cười nói:“Vẫn chưa nhưng mà lát con sẽ ăn.
Mẹ Cấn gật đầu thoải mái nói:
“Thế thì con vào ăn cùng nhà bác đi?”
Trì Châu lắc đầu, xua tay gấp rút từ chối:
“Dạ không cần đâu bác, con còn phải về trực nữa. Tấm lòng của bác con xin nhận bác đừng buồn con nhé.”
Trương Tuệ An cười tươi rói khoác tay bà nhí nhảnh nói:
“Mẹ à, người ta là bác sĩ đó còn biết bao nhiêu bệnh nhân còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-lai-anh-trang/3599771/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.