Hiện tại, vì quá ồn ào mấy người ở bên cạnh cũng đua nhau chạy tới xem.
Người nào người nấy vừa nghe thấy cô ta nhảy dựng lên sống chết không muốn mở camera liền khó hiểu.
Cẩn Niên lại càng khó hiểu, sắc mặt u ám tràn đầy sát khí trầm giọng khàn đặc nói:
“Tần Khuê, nếu tất cả chuyện hôm nay đều là một mình em tự mình dựng lên thì em đừng trách anh”
Tần Khuê sợ hãi như con rùa rụt cổ run rẩy nhưng đến bước đường này rồi cô ta không còn đường nào để lui hết.
Nguyễn Trâm khinh thường nhìn cô ta, dùng một tay che miệng nhoẻn miệng cười.
Cô ấy còn cả trăm chiêu để hù dọa trà xanh mà mới dọa một câu mặt đã tái mét mất cả vui.
Bên ngoài có mấy giọng nói vọng vào:
“Muốn biết sự thật thì mở camera nhanh đi không giao việc này lại cho cảnh sát đi chứ làm gì phải sợ.”
“Ừ coi camera đi.”
“A Trâm rất coi trọng việc an toàn của mọi người nên cô không cần sợ đâu. Nếu thật sự có người muốn hại cô chắc chắn A Trâm và A Nam sẽ giúp cô.Nguyễn Trâm hùa theo giả vờ đồng cảm, muốn khóc nhưng chẳng rơi ra một
giọt nước mắt nào:
“Đúng đó, cả nhà tôi đều quan trọng an toàn của mọi người ở thuê nhà. Sự việc ngày hôm nay rất quan trọng ảnh hưởng đến uy tín của vợ chồng tôi còn có cả gia đình chồng tôi nữa. Nếu cô không muốn xem camera thì tôi chỉ có thể mời cảnh sát đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-lai-anh-trang/3599770/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.