Trì Châu xoay người đi trước Tương Tuệ An, mỉm cười chua chát. Cô có thể không nhớ gì nhưng mà những ký ức đó sẽ mãi được chôn sâu trong trái tim anh ấy.
Hình ảnh của một thiếu nữ, đôi mắt lấp lánh, mặc đồng phục học sinh trung học.
Nơi nào có sự hiện diện của cô nơi đó đều sẽ có ánh sáng chiếu vào khiến ai cũng phải trầm luân.
Có thể cả đời này Trương Tuệ An sẽ không thể biết được tình cảm của anh ấy dành cho cô.
Không một ai biết, Trì Châu đã có hàng trăm hàng vạn lần tự hỏi bản thân mình có nên tỏ tình hay không.
Nhưng mỗi khi định mở miệng, lại như có điều gì đó nghẹn ở cổ họng không nói nên lời.
Một phần Trương Tuệ An luôn xem anh ấy như một người tri kỷ, nếu tỏ tình mà bị từ chối sau đó đến cả tri kỷ cũng không thể làm được nữa.
Anh ấy thà tự mình ôm nỗi tương tư chứ không thể nào chịu được khi cô né tránh mình.
Trì Châu chỉ mong một điều dù tình cảm không được chấp nhận cũng được nhưng cô phải hạnh phúc.
Hy vọng Trương Tuệ An của Trì Châu mãi là ánh sáng, mãi được bình an.
Trương Tuệ An đuổi theo sau lưng Trì Châu tiếp tục gặng hỏi:
“Cậu chưa nói hết mà ơ?”
“Cậu biết tớ bị mất trí nhớ mà.”
Trì Châu lè lưỡi trêu cô chạy đi còn không quên nói:
“Còn lâu lêu lêu…”
Trương Tuệ An tức giận dậm chân đưa nắm đấm lên trên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-lai-anh-trang/3599769/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.