Chương trước
Chương sau
Tiếu Đăng sau khi nhận được trao quyền của cha David, lại vội vã tìm Khang Đức Lai:

- Bí thư Khang, David tiên sinh đã đồng ý quyên tiền xây dựng một trường đại học y chuyên nghiệp ở huyện Nam Vân.

Khang Đức Lai mừng rỡ, không nghĩ tới cây gậy này là đã đập trúng. Ông ta đứng lên, bắt tay với Tiếu Đăng:

- David tiên sinh đối với người dân của huyện Nam Vân tình nghĩa rất lớn. Thật sự là làm cho người ta phải cảm động.

- Nếu Bí thư Khang có yêu cầu nào khác thì cứ đề xuất với tôi. Tôi hy vọng có thể mau chóng đem chuyện này xác định xuống dưới.

Nếu không phải tiền đồ và vận mệnh của mình sẽ bị diệt trong tay người khác thì Tiếu Đăng sẽ không đồng ý xây dựng trường y. Nhưng hiện tại Tiếu Đăng ngay cả việc đàm phán cũng lười nói. Chính ông ta đã nghĩ ra lý do thuyết phục cha của David. Nếu muốn cò kè, mặc cả thì còn gì quan trọng nữa đâu. Chẳng phải chính mình tự làm khó mình sao? Hơn nữa, mạng của David còn cần Tăng Nghị cứu lại.

- Tiếu Đăng đúng là người thẳng thắn.

Khang Đức Lai mỉm cười, từ trên bàn lấy ra một phần văn kiện nói:

- Đây là ý tưởng của chúng tôi, Tiếu Đăng tiên sinh hãy xem qua.

Sau khi xem qua văn kiện, Tiếu Đăng sắc mặt rất khó coi. Huyện Nam Vân này căn bản là sớm có dự mưu.

Trong phần văn kiện này, ngoại trừ yêu cầu gia tộc của David cung cấp tài chính xây dựng thì còn có một yêu cầu khác, ví dụ như học sinh của trường đại học Nam Vân có thể sẽ nhận được học bổng của nghiên cứu y học của David. Ví dụ như hàng năm gia tộc David phải cung cấp danh ngạch hai mươi người, trợ giúp học sinh ưu tú của trường đại học y Nam Vân đến nước Mỹ tu nghiệp. Ví dụ như hàng năm phải cử hành hai cuộc thảo luận và nghiên cứu y học tại trường Y Nam Vân. Số lượng và độ nổi tiếng của chuyên gia tham dự hội nghị có thể cụ thể yêu cầu. chuyên gia nước ngoài sẽ do quỹ nghiên cứu bên David phụ trách mời.

Khang Đức Lai thấy thần sắc của Tiếu Đăng, thầm nghĩ tên tiểu tử này hạ đao đúng là độc. Đao này đâm thẳng vào tim của đối phương, sợ là đối phương rất khó đáp ứng.

Tiếu Đăng cắn chặt răng. Điều kiện này không phải không thể đáp ứng. Nếu phải làm, ông ta cũng nguyện ý giúp đỡ trường đại học Y Nam Vân một chút. Nếu làm tốt thì đây là việc hai bên cùng thắng. Nếu làm không tốt thì danh dự cuối cùng bị hao tổn khẳng định là gia tộc David. Suy nghĩ một chút, Tiếu Đăng mới nói:

- Điều kiện này, chúng tôi có thể đáp ứng.

Khang Đức Lai bút trong tay liền đánh rơi xuống bàn làm việc. Người Mỹ không ngờ cái chuyện cò kè mặc cả cũng không làm. Toàn bộ đều đáp ứng. Khang Đức Lai vẫn là lần đầu tiên gặp phải cuộc đàm phán thống khoái như vậy. Hơn nữa điều kiện hoàn toàn có lợi cho bên mình, căn bản là chiếm tiện nghi của đối phương, nhưng đối phương lại không cự tuyệt.

- Tiếu Đăng tiên sinh, hãy suy xét lại lần nữa.

Khang Đức Lai thật ra cảm thấy ngượng ngùng. Chuẩn xác mà nói, ông ta không thể tin được. Việc tốt ngày hôm nay thật sự là rơi xuống trên đầu mình sao?

- Không cần suy xét, xin mời quý công ty chuẩn bị báo cáo lại hợp đồng hợp tác tỉ mỉ. Hôm nay có thể ký kết.

Tiếu Đăng nét mặt không chút thay đổi nhìn Khang Đức Lai:

- Tuy nhiên, bên tôi còn có một điều kiện.

Khang Đức Lai lên tiếng:

- Tiếu Đăng tiên sinh xin cứ nói.

- Chúng ta phải ký một hiệp nghị trước, nếu chân của David bị rắn cắn được bảo vệ thì hợp đồng giữa chúng ta tức khắc có hiệu quả. Nếu chân của David tiên sinh không thể bảo đảm, thì hợp đồng quyên góp sẽ không có hiệu lực.

Tiếu Đăng nói.

Khang Đức Lai liền từ trong bàn làm việc lấy ra một văn kiện nói:

- Theo như lời Tiếu Đăng tiên sinh thì có phải là hợp đồng như thế này không?

Tiếu Đăng vừa thấy thì trong lòng liền hoảng hốt. Ông ta cảm thấy mình giống như một con rối gỗ. Nhất cả nhất động của mình đều trong tầm khống chế của đối phương. Đối phương không ngờ hợp đồng cũng đã chuẩn bị sẵn. Đối với vết thương của David có chữa khỏi hay không thì đều đã rõ ràng.

Ở trên viết, chắc chắn có thể chữa khỏi, hơn nữa sẽ không xuất hiện loại biến chứng nào. Có thể dùng các biện pháp tây y để kiểm tra. Tiếu Đăng nhìn qua, cảm thấy có thể chấp nhận. Nếu đây là sự thật thì chân của David có thể cứu rồi.

- Xin bên cơ quan cứ chuẩn bị hợp đồng cụ thể đi.

Tiếu Đăng có chút sốt ruột. Bởi vì viên trợ lý của David đã nói cho ông ta biết, trước mắt bệnh tình của David đang nguy kịch:

- Tôi hy vọng lập tức có thể chứng thực xuống dưới, sau đó triển khai trị liệu cho David tiên sinh.

Khang Đức Lai lên tiếng:

- Được, tôi lập tức bảo người chuẩn bị ngay.

Kỳ thật thì cũng chẳng có gì phải chuẩn bị. Những điều khoản hợp đồng cụ thể, Tăng Nghị đã nghĩ đâu vào đấy hết, đồng thời fax sang cho Khang Đức Lai. Ngay cả yêu cầu của bên David Tăng Nghị cũng suy nghĩ tới. Khang Đức Lai bảo người đi chuẩn bị chỉ là chuẩn bị một nghi thức ký ước long trọng mà thôi. Đây tuyệt đối là một cơ hội được nở mày nở mặt. Đối với người coi trọng mặt mũi như Khang Đức Lai mà nói thì tuyệt không thể làm qua loa.

Khang Đức Lai nhiều ít có chút trở tay không kịp. Ông ta không nghĩ tới sự việc mà mình hoàn toàn không có hy vọng thì không ngờ lại dễ dàng thực hiện đến như vậy. Thậm chí một miếng nước miếng cũng không lãng phí. Sớm biết như thế thì chính mình nên làm tốt nghi thức chuẩn bị ký ước cho rồi.

Đồng thời, Khang Đức Lai cũng cảm thấy không thể tin nổi. Công phu bắt mạch của Tăng Nghị đúng là không ai bì kịp. Không riêng gì có thể chẩn bệnh cho người ta mà ngay ý tưởng của người Mỹ nghĩ gì, hắn cũng có thể thông hiểu.

Sau nửa tiếng, tại hội trường nhân dân huyện Nam Vân, Khang Đức Lai đại diện cho huyện Nam Vân chính thức ký hiệp nghị xây dựng trường đại học y với Tiếu Đăng.

Sau khi nhận được tin tức, Tăng Nghị đưa một cái hộp cho Thang Vệ Quốc:

- Anh Vệ Quốc, phiền anh đi một chuyến, đến bệnh viện nhân dân tỉnh đưa cái hộp này cho sư huynh của em.

Thang Vệ Quốc nói:

- Sao cậu không tự mình đi?

- Em hiện tại không muốn gặp đám người Mỹ đó. Em sợ khi em nhìn thấy anh ta thì lại đổi ý.

Tăng Nghị nói.

Thang Vệ Quốc đành phải nói:

- Được, để tôi đi một chuyến.

Từ sau khi nhận được nhiệm vụ bí mật của cha vợ, Thang Vệ Quốc cảm giác mình không phải là anh của Tăng Nghị mà là nô bộc của hắn.

Long Mỹ Tâm đi theo Thang Vệ Quốc, nói:

- Cho tôi đi với.

- Để xem bộ dạng xui xẻo của David hay là hiệu quả của trị liệu?

Tăng Nghị hỏi.

- Bộ dạng xui xẻo còn cần phải nhìn à? Khi bọn họ hào sảng vung tiền xây dựng trường đại học y thì tôi đã có thể tưởng tượng được cái tên David kia hiện tại có bao nhiêu xui xẻo.

Long Mỹ Tâm cười xấu xa:

- Tôi đương nhiên phải đi xem thuốc của anh có công hiệu hay không?

- Vậy thì cô đi hơi sớm rồi. Hiệu quả phải sau ba ngày mới có thể nhìn thấy được.

Tăng Nghị nói:

- Chân của anh ta hiện tại sợ là đã mục nát rồi. Tôi đề nghị cô không cần nhìn.

Long Mỹ Tâm vừa nghe thì thần sắc không còn tự nhiên. Ngẫm lại tình huống mà Tăng Nghị nói, cô liền cảm thấy có chút khủng bố. Trong dạ dày dâng lên một cảm giác buồn nôn, giống như đang nhìn thấy xương cốt mục nát ngay trước mặt mình. Tăng Nghị bước đến xe của hắn:

- Tôi muốn đến sở Y tế. sau khi xong việc, tôi sẽ đưa cô về.

Long Mỹ Tâm ngẫm nghĩ một chút, liền đi theo Tăng Nghị nói:

- Tôi đi theo anh đến sở Y tế. Ở Du Nhiên Cư hai ngày rồi, chán quá.

Sở Y tế Tăng Nghị quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa. Lái xe vào bên trong, bảo vệ cổng thấy chiếc xe lạ mắt thì liền vươn tay muốn cản xe, nhưng khi thấy rõ ràng trong xe là ai thì lập tức hành động vươn tay biến thành cúi chào.

Long Mỹ Tâm sau khi xuống xe thì cảm thấy khó hiểu:

- Sở Y tế đúng là chưa tuyển được bảo an. Cúi chào bằng tay trái, thật sự là mới mẻ.

Tăng Nghị thật ra cũng không chú ý đến chi tiết này, hắn nói:

- Phỏng chừng là họ biết Long đại tiểu thư đến đây cho nên mới dùng quy cách cao nhất để tiếp đãi. Bình thường khi tôi đến đây cũng không được đãi ngộ như vậy.

Long Mỹ Tâm tức giận nghiêng đầu. Cái gì mà qua miệng của Tăng Nghị đều biến chất hết. Cái tên tiểu tử này trời sinh đối đầu với mình hay sao đấy.

Tăng Nghị bước lên lầu. Theo quy cách cũ liền đến phòng của Quách Bằng Huy trước. Đặt hai hộp Tướng Quân Trà xuống, hắn hỏi:

- Giám đốc sở Phùng có đây không?

Quách Bằng Huy thầm nghĩ Tăng Nghị thật là có tình nghĩa. Mỗi lần đến sở Y tế đều không quên đến chỗ của mình trước. Ông ta vội vàng nói:

- Đang ở đây. Vừa rồi còn tổ chức cuộc họp với mọi người. Cậu hãy mau lên đi, Giám đốc sở Phùng lát nữa còn phải ra ngoài.

Tăng Nghị cũng không trì hoãn, dẫn Long Mỹ Tâm lên lầu.

Thư ký của Phùng Ngọc Cầm nhìn thấy Tăng Nghị, tuy rằng mặt không chút thay đổi nhưng đứng lên nói:

- Giám đốc sở Phùng đang ở bên trong, để tôi đi thông báo một tiếng.

- Thư ký này giống như là có thành kiến với anh vậy.

Long Mỹ Tâm liền hạ giọng nói.

Tăng Nghị trừng mắt khiến Long Mỹ Tâm đành phải nói:

- Được rồi, để tôi im miệng.

Phùng Ngọc Cầm nhìn thấy Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm cùng nhau đến, thì liền nở nụ cười hòa ái nói:

- Như thế nào lại bất ngờ đến đây vậy? Tùy ý ngồi đi.

Nói xong liền bảo thư ký:

- Mau đi lấy một ít trái cây đến đây.

Tăng Nghị liền cười nói:

- Đang gặp rắc rối, thật sự là không có mặt mũi nào đến gặp cô và Bí thư Phương.

Phùng Ngọc Cầm biết Tăng Nghị đang nhắc tới chuyện ở Kính Sơn, liền nói:

- Bất luận sự việc gì cũng đều phải dựa vào sự thật. Không thể lựa chọn việc chỉ tin vào một bên.

Bà nói như vậy chính là ủng hộ Tăng Nghị. Nói xong lại nhìn Long Mỹ Tâm.

- Mỹ Tâm, lát nữa về nhà cô nhé. Nếm thử món canh cô làm. Bình thường Tăng Nghị cũng hay uống lắm.

- Đúng vậy, canh của cô Phùng nấu rất ngon.

Tăng Nghị nói.

- Cám ơn cô Phùng, cháu vừa lúc cũng muốn đi thăm chú Phương.

Long Mỹ Tâm nở nụ cười rất ngọt. Thừa dịp Phùng Ngọc Cầm không chút ý thì hướng Tăng Nghị oán hận nhìn một cái, thầm nghĩ canh kia có uống ngon hay không thì tiểu tử anh cũng không dám nói nửa chữ không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.