Phùng Ngọc Cầm gác công việc sang một bên, ngồi xuống đối diện với hai người, nhìn xung quanh một chút, trong lòng đột nhiên toát ra một ý niệm. Cô bé của Long gia này sẽ không vô duyên vô cớ theo sát Tăng Nghị chạy tới đây. Xem bộ dạng của hai người thì giống như đã có chút tình ý với nhau. Mấy hôm trước ở Trường Ninh Sơn, như thế nào mình lại không nhìn ra được chứ.
- Mỹ Tâm, nếu đến Nam Giang rồi, thì bảo Tăng Nghị dẫn cháu đi chơi. Nam Giang cũng có không ít những nơi vui chơi đấy.
Phùng Ngọc Cầm cười nói.
Long Mỹ Tâm nghiêng đầu nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ tên tiểu tử này mà dẫn mình đi:
- Cháu cũng muốn lắm, nhưng Trưởng phòng Tăng lại bận trăm công ngàn việc.
Phùng Ngọc Cầm là người từng trải, vừa nghe thì biết là có hy vọng, lập tức nói:
- Tiểu Tăng, đây là cô phê bình cháu đấy nhé.
Tăng Nghị liền cười ha hả, nói với Long Mỹ Tâm:
- Là tôi sau rồi. Như vậy đi, khi nào trở về, tôi mời cô đến Du Nhiên Cư câu cá. Đó cũng là một chỗ tốt đấy.
Long Mỹ Tâm cắn răng, hận không thể quăng trái cây trên bàn vào mặt Tăng Nghị, thầm nghĩ tên tiểu tử anh cứ chờ đấy. Lát nữa ra ngoài xem tôi thu thập anh như thế nào đây. Cô đã ở Du Nhiên Cư hai ngày rồi. Nghĩ tới còn muốn phát chán đây.
Phùng Ngọc Cầm không biết việc này liền cười nói:
- Vậy là được rồi!
Bà thầm nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422771/chuong-177-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.