*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
…Tân lâu chủ ngồi trên đỉnh Phong Nhã Tụng, tuổi còn nhỏ, nhưng đã lộ ra nụ cười thâm thúy giống như phụ thân, loại tự tin kia giống như cả thế gian chỉ thuộc về duy nhất một mình hắn.
…
Thời tiết dần trở lạnh, bình minh cũng đến chậm hơn, cảnh nội Sơn Tây so với Âm Sơn (ngọn núi nằm ở miền trung khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc)bên cạnh, càng lạnh sớm, đầu tháng tám sáng sớm tinh mơ đã phải mặc hai lớp áo mỏng.
Xa xa, một chiếc xe ngựa xuyên qua sương mù lúc tinh mơ mà chạy tới, truyền đến một hồi chuông ngựa leng keng lách cách, trong cái tĩnh lặng sớm mai ở nơi này hiện ra càng đột ngột. Tiểu Đậu Đinh ngẩng đầu nhìn Quý Độc Chước đang cầm tay nó một cái, không thể từ trên gương mặt bình tĩnh của lâu chủ nhà nó nhìn ra một chút bi thương, nó chỉ có thể ủ rũ cúi đầu.
Xe ngựa chạy đến trước mặt, một gã đại hán độc nhãn nhảy xuống, kính cẩn hành lễ với Quý Độc Chước.
Quý Độc Chước gật gật đầu, tay ở sau lưng tiểu Đậu Đinh đẩy nhẹ, tiểu Đậu Đinh lảo đảo một cái, lúc quay đầu lại thì lâu chủ nhà nó xòe mở quạt, nói với nó: “Cố gắng ở bên ngoài vài năm, đợi đến khi ngươi học thành ta lại đón ngươi về.”
Tiểu hài tử bao giờ cũng có một loại trực giác thiên bẩm, loại trực giác này có lẽ là ỷ lại vào trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-truong-kiem-nham-so-cuong/1216967/quyen-1-chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.