*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
…Tuyết đã phủ mất nửa người, lạnh đến mức ngay cả rượu cũng hóa thành băng, vương trên y phục cùng khóe mắt nam nhân.
Quý Độc Chước nhẹ nhàng phủi đi tuyết trên người y, lại bị y chặn kéo lấy cổ tay… giãy cũng giãy không thoát…
Quý Độc Chước ta cả đời tiêu dao, chẳng lẽ hôm nay liền phải ngã trong tay ngươi sao?
…
Ba ngày sau, giờ Thân.
Nhấp một chút tiên tửu, nếm một chút bánh xốp Bách hợp hà dung1, trong mùa thu điểm vài nét hoa cúc vàng, đúng là lương thần mỹ cảnh chỉ đến thế này thôi.
Quý Độc Chước nằm nghiêng trên nhuyễn tháp nơi đại sảnh, nhàn nhã phe phẩy tố phiến, bên miệng cười nhẹ ngân nga. Giang Ngạc ngồi bên cạnh hắn, đưa mắt nhìn xuống, bên dưới đứng đầy một mảng giang hồ nhi nữ.
Thế lực của Phong Nhã Tụng sớm đã thâm nhập vào từng tổ chức bang phái trong giang hồ, mà người có thể đi vào Phong Nhã Tụng này, chỉ có nhân trung chi nhân.
Quý Độc Chước buông chén rượu, hỏi một tiếng: “Đều đến đông đủ rồi chứ?”
Nhã trưởng lão Nhiếp Bình Trọng từ trong đám người đứng dậy, chấm chấm trán, nặng nề đi ra.
Quý Độc Chước nhẹ giọng “hử” một câu.
Khi Nhiếp Bình Trọng ngẩng đầu, trong vành mắt có chút đỏ: “Bẩm lâu chủ, quản gia của Dịch Nha Cư Cổ Đồng…”
“Cổ tiên sinh làm sao?” Quý Độc Chước nhè nhẹ phe phẩy quạt.
Nhiếp Bình Trọng “oa” một tiếng òa khóc: “Mấy hỏa kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-truong-kiem-nham-so-cuong/1216966/quyen-1-chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.