*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong ánh mắt Quý Độc Chước, nửa phần khôi hài trước kia cũng không có, chỉ là thẳng thắn nhìn mình như vậy, như một tấm gương sáng ngàn năm, chiếu thắng đến tận trong lòng y.
“…Quý công tử, ngươi muốn thành thịt vụn như thế sao?”
…
Quý Độc Chước theo phía sau Giang Ngạc phóng ngựa chạy như điên, một đường cát vàng tung mù mịt, người kia bả vai dày rộng dáng lưng thon thả đôi chân thẳng tắp, y sam thuần một màu đen trong gió phần phật tung bay, như xa cũng như gần.
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Có người phú quý bát hoang tứ hợp (đất đai rộng khắp bốn phía),người này liền cái gì cũng không có; có kẻ thân vô trường vật (ngoài thân mình ra thì chẳng còn gì),kẻ này liền giàu nhất thiên hạ. Cho dù là thể xác hay linh hồn, Quý Độc Chước cũng rất biết thưởng thức, hắn biết nếu khoảng cách giữa hai người quá gần thì cái gì hắn cũng không có được.
Bởi vì, Giang Ngạc người này quá thông minh.
Người quá thông minh chung quy sẽ rất nguy hiểm.
Tròng mắt xoay tròn đảo mấy cái, Quý Độc Chước thúc ngựa tiến lên: “Cổ gia này, quả thực thượng bất chính hạ tắc loạn.”
Giang Ngạc quay đầu nhìn hắn, khẽ nhướng mày: “Há?”
“Là ờ là ờ,” Khóe miệng hắn cong lên, lộ ra một nụ cười không lừa già gạt trẻ, ngây thơ vô tội, “Cũng không biết lão cha gã năm đó đã làm chuyện gì thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-truong-kiem-nham-so-cuong/1216968/quyen-1-chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.