Môi răng giao triền, đầu lưỡi tham lam hút hết mật ngọt, Cảnh Thư Nhiễm bị hôn đến choáng váng. Cô chưa từng hôn ai, bị đầu lưỡi đối phương làm cho chao đảo, nháy mắt cả hô hấp đều khó nhọc, chân tay bủn rủn, đầu óc cũng không còn thông suốt.
Đây rốt cuộc... là cảm giác gì vậy...?
Cảnh Thư Nhiễm hai tay bị trói chặt, cả người cựa quậy theo bản năng muốn thoát ra.
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đối mặt với loại chuyện này, Cảnh Thư Nhiễm vô cùng sợ hãi. Là sợ hãi từ tận đáy lòng.
Nụ hôn có chút trúc trắc, tới tận khi cô hết dưỡng khí, Vũ Gia mới luyến tiếc rời đi. Sợi chỉ bạc kéo dài đến tận cằm, theo đó là thanh âm hô hấp khó nhọc của Cảnh Thư Nhiễm.
Cảnh Thư Nhiễm nằm dưới thân Vũ Gia, mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt mê man, sợ hãi lại ngờ vực, trên môi lưu lại dấu vết của người kia.
"Nói xem, cảm giác của em thế nào." Vũ Gia nở nụ cười đẹp đẽ.
Cảnh Thư Nhiễm đầu óc ong ong, khác với bộ mặt lạnh nhạt điềm tĩnh thường ngày, ngây thơ đáp.
"Thật sự kì lạ... c-chúng ta không nên làm thế này. Khó chịu lắm..."
Nói đi vẫn phải nói lại, Cảnh Thư Nhiễm chỉ mới đang trong độ tuổi dậy thì, hơn nữa từ nhỏ vốn lăn xả trên chiến trường, làm gì có ai dạy cho mấy thứ chuyện phòng the.
Vũ Gia nghe được, nhịp tim cô đập một cách bất thường.
"Hửm? Khó chịu? Chỗ nào khó chịu?"
Cảnh Thư Nhiễm ngốc lăng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-duoi-chan-nu-nhan/3423995/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.