Cảnh Thư Nhiễm run rẩy, tay nắm chặt ga giường, mái tóc đen tuyền bị Vũ Gia nắm lấy không thương tiếc.
Vũ Gia ngồi trên người cô, sớm đã cởi bỏ quần áo trên người, chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi đen treo trên cánh tay. Cảnh Thư Nhiễm trên cơ thể không có chỗ nào là không để lại vết tích, dấu răng cùng dấu hôn, nhìn qua thật sự dọa người. Bầu ngực trắng ngần in đầy dấu ngón tay, nhào nặn đến thuần thực, đầu ** sưng đỏ còn để lại vết gặm cắn.
Đầu ngón tay của vị thiếu tướng lần mò chỗ ra vào của Cảnh Thư Nhiễm, xúc cảm ấm nóng của vách thịt và nước d*m bao trọn lấy ngón tay của Vũ Gia.
Thiếu tướng vuốt mái tóc bạch kim của mình lên, lạnh lùng ra lệnh, trên môi nở nụ cười ngoan độc.
"Gọi chủ nhân."
Cảnh Thư Nhiễm bị khoái cảm nhấn chìm trên cơ thể yếu ớt, lần đầu bị đối xử tàn nhẫn như vậy khiến cô dần mất đi thể lực. Đầu ngón tay của người kia không có cắt móng, Cảnh Thư Nhiễm mông lung nghĩ liệu có phải nơi đó sẽ rách hay không.
Cô dần nhận thức được, bản thân đã không còn thuộc về mình.
Cảnh Thư Nhiễm cuối cùng cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
Ở chiến trường nhiều năm như vậy rồi, cứ ngỡ bản lĩnh đã tôi luyện cô đến trình độ vô cảm.
Thế nhưng.
Cô cũng sẽ buồn, cũng sẽ biết khóc.
Cảnh Thư Nhiễm, ngay đến tự tôn cuối cùng còn sót lại cũng không thể giữ cho bản thân.
"C..chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-duoi-chan-nu-nhan/3423996/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.