Cảnh Thư Nhiễm tưởng rằng mình nghe nhầm, cô mất vài giây mới phản ứng kịp, sau đó liền trầm mặc không lên tiếng.
Hiện tại, thân thể cô thuộc về người này.
Hóa ra, đây là kết cục của người bại trận...
"Thiếu tướng.. tôi..."
Vũ Gia nàng dựa vào trường kỉ, đôi mắt màu trà tản mác khí lạnh, giờ phút này hướng ánh nhìn xuống dưới. Giống như một vương giả.
Nàng nhìn vào cô, không nói gì, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng mơ hồ cảm nhận được áp lực xung quanh. Cảnh Thư Nhiễm biết, mình lỡ lời rồi.
Cô làm sao đấu lại được với người này.
Cảnh Thư Nhiễm trên đời này, trải qua bao nhiêu năm tháng trên chiến trường, cô chỉ còn lại duy nhất một thứ.
Tự tôn.
Nhưng hiện tại, cô ngay đến cả tự tôn, cũng không đành lòng bị người khác giẫm nát.
Cảnh Thư Nhiễm cắn răng khuất nhục, dứt khoát cởi khóa váy.
Chiếc váy trắng tinh đến đầu gối rơi xuống thảm lông.
Cũng đồng thời, lấy đi thứ duy nhất còn sót lại trên người Cảnh Thư Nhiễm.
Vũ Gia nhìn đến một màn dứt khoát này, lại chạm mắt đến ánh nhìn của Cảnh Thư Nhiễm. Con mắt trong suốt không lẫn tạp chất, cốt khí cao ngạo, thanh liễm ngang tàng.
Giờ phút này, lại ảm đạm bóng tối.
Khóe miệng Vũ Gia hơi giương lên, trông khung cảnh có biết bao nhiêu câu dẫn kia.
Cảnh Thư Nhiễm đang trong tuổi xuân, đường nét cơ thể vô cùng đẹp, lại thêm bao năm vào quân đội, thân thể sớm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-duoi-chan-nu-nhan/3423994/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.