" Dạ không sao đâu ạ, con bắt taxi được."
Uyển Nhi cười gượng, gạt tay bà quản gia xuống, thì có âm giọng quen thuộc phía sau vang lên.
" Em sao lại về hôm nay?"
Uyển Nhi quay người lại, liền bắt gặp Khải Hà mặc vest đen đứng phía sau.
" Em lên tìm anh...."
Cô không biết gì hết, cô chỉ nói sự thật thôi. Có điều, giọng nói càng về sau càng nhỏ dần.
Khải Hà nhìn cô rồi khẽ cười, lại gần ôm cô vào lòng, siết chặt eo, rồi từ từ nhắc bổng cô lên.
" Ân..."
" Lên phòng, anh có nhiều chuyện muốn nói với em."
Cả người cô bị anh bế đi nhẹ tênh. Hai tay cô vòng về phía sau ôm cổ anh, đầu nghiêng nghiêng áp vào lồng ngực rắn chắc.
Bà quản gia cũng chỉ lắc đầu cười. Cũng phải thôi, chuyện yêu đương của bọn trẻ, bà cũng chẳng can thiệp làm gì.
" Sao em biết anh về rồi mà đi tìm?"
Anh ngồi xuống bàn làm việc, thuận tay đặt cô ngồi trên đùi mình, cả người Uyển Nhi nằm gọn dưới vòng tay rắn chắc của anh.
" Là Khải Hưng nói..."
" Nó cũng không đưa em về? Để em phải tự đi về đây?"
Khải Hà nghe xong thì sa sầm mặt, cau mày giận dữ hỏi cô.
" Không....không phải."
Uyển Nhi thấy anh như vậy thì xua tay giải thích.
" Khải Hưng phải ở đó giải quyết mọi việc, với lại em cũng không muốn làm phiền cậu ấy. Em có thể tự đi được mà..."
Nghe cô luống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-bao-boi/2407069/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.